Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 164

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sở Y Nhất quả tức giận nên nói rất nhiều, Hà Thúy Lan sững sờ, còn có chuyện này nữa sao, thật là mất mặt quá.

“Cái gì mà ăn cắp, cô nói chuyện đừng có khó nghe như vậy được không. Trẻ con không hiểu chuyện, cô để ở bên ngoài nó tưởng rằng mọi người có thể tùy ý lấy đi, tại sao lòng dạ cô lại độc ác như vậy, lại đi sỉ nhục một đứa trẻ thế này.” Hứa Hương Thảo không muốn thừa nhận chuyện Hổ Tử nhà cô ăn cắp đồ nhà người khác, ai bảo để ở ngoài làm gì chứ.

“Ôi trời, chị nói cái gì, lòng dạ tôi độc ác sao? Tôi để đồ ở trước cửa nhà mình, tại sao các người lại có thể tùy tiện lấy đi? Vậy thì mấy thứ được bán ở bên ngoài, cũng là đồ bày ra đó, sao chị không lấy đi. Bảo tôi vu oan cho con của chị, không hỏi tự lấy thì chính là ăn cắp, là ăn trộm, là do người lớn các người không giáo dục tốt.”

“Cố Hướng Đông, tội trộm cắp phải xử lý như thế nào?” Sở Y Nhất tức giận hừng hực, cô hỏi Cố Hướng Đông. Loại người như Hứa Hương Thảo thật sự quá là đặc biệt.

“Em gái, em hãy nguôi giận trước đã. Đứa trẻ Hổ Tử này còn nhỏ, từ từ dạy dỗ nó. Hơn nữa, nếu như chuyện này được đồn ra ngoài, danh tiếng của gia đình chúng ta cũng không tốt, có phải không?” Nhìn thấy tình hình như vậy, Hà Thúy Lan không thể không mở miệng nói. Nếu như làm lớn chuyện này, sẽ chẳng có lợi gì cho ai hết.

“Chị dâu, chị thấy chị ta có giống một người có thái độ muốn giải quyết vấn đề không. Em không muốn sống trong một môi trường có trộm cắp, đồ đạc gì cũng bị người ta dòm ngó, vậy thì làm sao mà em sống cho được. Hôm nay là gia đình em, ai có thể đảm bảo gia đình chị không bị chứ.” Những gì Sở Y Nhất nói cũng là một lời nhắc nhở, dù sao cũng không phải chỉ có Sở Y Nhất và gia đình cô sống ở đây.

“Hứa Hương Thảo, chị ít nhiều cũng nên bày tỏ thái độ ra đi chứ. Chuyện này là do gia đình chị đã sai, sao lại có thể cứng miệng giống con vịt thế?” Hà Thúy Lan cũng rất nhạy bén. Đúng vậy, Hổ Tử có thể ăn cắp đồ của gia đình Sở Y Nhất, vậy thì nó cũng có thể ăn cắp bất cứ thứ gì trong nhà của cô. Chuyện này nếu không xử lý thật nghiêm nghị, e là sẽ để lại tai họa.

Hứa Hương Thảo rụt cổ, nhưng cô vẫn không muốn nhận lỗi. Theo quan điểm của cô, không phải đứa trẻ này chỉ lấy hai bó bắp cải của gia đình bọn họ thôi sao, cần gì phải làm lớn chuyện lên như thế, náo động đến mọi người à.

Còn Hổ Tử, người vẫn đang khóc vừa rồi, có sự hậu thuẫn của mẹ ruột mình, thằng bé cũng không còn sợ hãi nữa. Sắc mặt của thằng bé đã thay đổi thành dáng vẻ sao cũng được.

“Nếu như chị không thể giáo dục tốt cho đứa trẻ, vậy thì hãy giao lại việc đó cho anh Cao đi. Tôi tin rằng anh ấy nhất định có thể khiến cho Hổ Tử nhận thức được lỗi lầm của mình.” Cố Hướng Đông, người nãy giờ không nói gì, cuối cùng cũng lên tiếng.

Sắc mặt của Hứa Hương Thảo lập tức thay đổi, cô lập tức dùng chân đá Hổ Tử một cái và nói: “Thằng nhóc nghịch ngợm này, còn không mau xin lỗi người ta đi. Ai kêu con rảnh rang đi lấy bắp cải của nhà người ta làm gì thế hả, nhà chúng ta không có thì sao chứ? Còn không mau đem trả bó bắp cải này lại, kẻo người ta nhìn mãi không rời mắt.” Hứa Hương Thảo lớn tiếng mắng chửi Hổ Tử. Thật ra trong lời nói vẫn cảm nhận được, đây không phải là chuyện gì to tát, đều là do nhóm người của Sở Y Nhất quá chấp nhặt. Ngay cả Cục trưởng Cố, là một người đàn ông, vậy mà cũng tính toán chi li như vậy.

Hổ Tử bất đắc dĩ cúi người nhặt bắp cải rơi trên mặt đất, bước tới ném thẳng vào bên cạnh chân Sở Y Nhất, hai mắt nhìn chằm chằm với thái độ tức giận, nói ra hai chữ “xin lỗi ”. Sau đó, thằng bé quay đầu bỏ về nhà của mình, đóng cửa cái rầm. Hứa Hương Thảo cũng thấy không có gì sai, cô ôm đứa trẻ trong lòng rồi trực tiếp đi vào nhà.

“Hầy, Hứa Hương Thảo sớm muộn gì cũng sẽ dạy hư những đứa con của chị ta. Em gái, em cũng đừng tức giận nữa, mau dọn dẹp đồ của mình đi.” Hà Thúy Lan thở dài, cô an ủi Sở Y Nhất vài câu, giọng nói có phần bất lực.

“Vâng, em biết rồi chị, để đó phơi nắng một chút rồi mang vào.”

Sau một hồi giày vò nhau, đồ ăn mà Cố Hướng Đông đem về cũng đã nguội lạnh, Sở Y Nhất tức giận đến mức không có hứng ăn. May mà cô với Tiểu Bảo vừa ăn xong cũng chưa được bao lâu, giờ cũng không đói, cho nên cô đã hâm cơm lại và cho Cố Hướng Đông ăn.

“Vợ, em không cần phải tức giận, chuyện này không đáng.” Cố Hướng Đông cũng đói bụng, nghe nói hai mẹ con vừa nãy đã ăn rồi, anh cũng bắt đầu ăn.

“Không sao đâu, em chỉ đang tức giận vì bọn họ là bố mẹ nhưng lại không làm tròn nghĩa vụ. Nếu đã sinh con ra thì phải có trách nhiệm với nó, phải dạy dỗ và dẫn dắt nó. Làm sao có thể dung túng cho những lỗi lầm của bọn trẻ được. Nếu sự việc cứ tiếp diễn như thế này thì bọn trẻ sẽ sớm muộn gì cũng đi vào con đường sai lầm.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 164