Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 165

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Ừ, đúng vậy. Sau này chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ con cái của chúng ta thật tốt. Tiểu Bảo là anh, chắc chắn có thể làm gương cho bọn trẻ.”

“Vâng, con muốn dắt em trai và em gái đi chơi.”

Cố Hướng Đông nhìn Tiểu Bảo, anh cười tít cả mắt, đứa trẻ này đang đi đúng hướng.

Sở Y Nhất thì làm biếng quan tâm đến hai bố con bọ họ.

Sau khi ăn cơm xong và nghỉ ngơi một lát, Cố Hướng Đông lại tiếp tục đi làm. Sở Y Nhất thì vẫn còn buồn ngủ nên đã dẫn Tiểu Bảo lên phòng ngủ bù. Cho đến khi Sở Y Nhất tỉnh dậy lần nữa, mặt trời cũng đã xuống núi. Cô đẩy cửa ra định lấy những bắp cải thảo được đặt ở trước cửa đem vào trong nhà. Kết quả, cô nhìn thấy bắp cải bị thối vương vãi khắp sàn.

Sở Y Nhất cảm thấy trong lồng n.g.ự.c như muốn bùng một ngọn lửa, quả thật không có giáo dục!

Sở Y Nhất nhanh chóng bình tĩnh lại, cô thấy Tiểu Bảo vẫn còn đang ngủ nên đóng cửa và đi xuống lầu tìm Hà Thúy Lan.

“Ơ, em gái, sao em lại đến đây?” Hà Thúy Lan thấy Sở Y Nhất, người đang đứng ở cửa với sắc mặt vô cùng tệ, cô vội hỏi.

“Chị dâu, em đến là muốn hỏi chị. Khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước này có người quản lý hay không. Ý em là, bình thường người đó sẽ duy trì trật tự đấy.”

“Sao thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có thể nói với chị.” Thật sự là có tồn tại người như vậy. Trong khu nhà ở này, nếu nói về độ thâm niên chắc chắn phải là Hứa Hương Thảo. Nhưng với tính cách của Hứa Hương Thảo, mọi người thật sự không dám khen ngợi, mọi người cũng không tín phục. Còn người tiếp theo thì chính là Hà Thúy Lan, cho nên ngày thường nếu trong khu nhà ở này có chuyện gì, đều sẽ do Hà Thúy Lan đi giải quyết.

“Chị dâu, chị lên với em xem một chút sẽ biết.” Sở Y Nhất không thể trực tiếp xông vào nhà Hứa Hương Thảo, nhưng chuyện này buộc phải tìm một người đến giải quyết, nếu có người như vậy thì Hà Thúy Lan là người thích hợp nhất.

Ngay khi Hà Thúy Lan đi theo Sở Y Nhất lên cầu thang, cô đã choáng váng trước cảnh tượng trước mặt. Những lá bắp cải thối rữa rải rác khắp sàn, thậm chí còn không có một bó bắp cải hoàn chỉnh nguyên vẹn. Chẳng trách sắc mặt của Sở Y Nhất lại khó coi như thế, nếu như đặt trường hợp là cô, e là cô cũng sẽ mắng chửi ngay tại chỗ. Chính bởi vì có văn hóa nên mọi người mới có thể sống trong bầu không khí hòa bình cho đến bây giờ, những thứ này đều là đồ ăn dự trữ cả mùa đông, hư hỏng hết rồi, sau này ăn cái gì đây!

Thật là một mớ hỗn độn!

Hà Thúy Lan bất giác nhìn vào căn nhà đối diện của Hứa Hương Thảo, cô cũng thấy khá tức giận. Dù có làm gì đi nữa cũng không thể lãng phí thức ăn được, xem ra buổi sáng cô đã quá bao dung với bọn họ.

“Em gái, chuyện này em cứ giao cho chị. Chị bảo đảm sẽ điều tra thật rõ ràng và đâu ra đây cho em.”

“Vâng, chị dâu, vậy thì làm phiền chị.” Tiễn Hà Thúy Lan xuống lầu, Sở Y Nhất lại nhìn đống hỗn độn ở dưới sàn, cô thật sự không muốn dọn dẹp, dứt khoát đóng cửa lại. Thích làm gì thì làm đi, cô muốn xem thử vấn đề này sẽ được xử lý như thế nào. Nếu không ai cho cô một lời giải thích, vậy thì cô sẽ tự mình đi xử lý!

Hà Thúy Lan dò hỏi những người xung quanh ở tầng dưới, có người nói với cô rằng quả thật đã nhìn thấy Hổ Tử lao lên lầu. Sau đó nghe thấy tiếng đóng sầm cửa, lát nữa thì không còn động tĩnh gì cả, cũng không nghe thấy tiếng rơi rớt của bắp cải.

Hà Thúy Lan trở về nhà, rót một cốc nước và uống ừng ực, cô ngồi xuống và không khỏi thở dài. Mặc dù đại khái cô biết ai đã làm việc đó, nhưng không có bằng chứng, làm sao có thể xử lý được chuyện này? Thật là khó xử.

Khi Cố Hướng Đông đi làm về, nhìn thấy một đống lá bắp cải nằm rải rác trên đất trước cửa nhà mình, anh cau mày mở cửa bước vào.

“Tiểu Bảo, con đang làm gì thế?”

“Bố, con đang giải quyết một vấn đề, mẹ nói nếu có thể giải quyết nhiều vấn đề vậy thì sẽ càng thông minh hơn.” Tiểu Bảo không ngẩng đầu, xem ra đang rất hứng thú.

Cố Hướng Đông vươn cổ ra xem, đều là những động vật nhỏ nhắn có sức sống. Anh nhìn thấy Tiểu Bảo cầm một cây bút nối con chim sẻ và con chim bồ câu lại với nhau, nối một trái táo với một cái quần lại với nhau, xem ra đây là đang luyện tập cho Tiểu Bảo năng lực nhận thức những thực phẩm cùng loại.

Cố Hướng Đông xoa xoa đầu thằng bé, anh không làm phiền nữa, quay đầu đi vào phòng bếp.

“Vợ ơi, đống hỗn độn bên ngoài cửa là bắp cải nhà chúng ta sao?”

“Chứ còn gì nữa!”

“Nhà đối diện làm đấy à?”

“Chứ còn gì nữa!”

“Vợ, em đừng tức giận nữa, anh đảm bảo sẽ giải quyết vụ án này cho em, trút giận thay em.” Nhìn thấy điệu bộ của cô vợ nhỏ, anh biết cô đang tức giận. Cố Hướng Đông thầm nghĩ, anh phải nhanh chóng giải quyết êm xuôi chuyện này, bằng không người xui xẻo chắc chắn là anh.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 165