Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 166

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Em đã nói với chị dâu Hà Thúy Lan rồi, chị ấy bảo chị ấy sẽ giải quyết, chúng ta xem sao đã.” Trong lòng của Sở Y Nhất đã có chủ ý, cô cũng không tức giận nữa, tóm lại thì cô cũng có sự sắp xếp của riêng mình.

“Cứ vậy đi, trời có sập xuống thì vẫn còn có anh chống đỡ thay cho em. Ngày mai anh sẽ đi mua về cho em một ít.”

“Không cần đâu, anh đừng lo lắng những chuyện vặt vãnh trong nhà, em vẫn có thể giải quyết được, anh lo bảo vệ an ninh tốt là được rồi. Sắp đến Tết Nguyên Đán, người dân đi lại khá nhiều, sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, anh và mọi người nên nâng cao cảnh giác.”

Càng đông người càng dễ xảy ra chuyện, cô không phân tán sự chú ý của Cố Hướng Đông vì những chuyện này.

Nhìn xem, vợ anh thật là rất hiểu chuyện, quả thật là một người vợ có đạo đức và năng lực. Sở Y Nhất không biết rằng trong lòng Cố Hướng Đông đang cảm thấy vô cùng xúc động.

“Chuyện gì thế này? Vứt bắp cải thối khắp hành lang, còn có một chút đạo đức gì không?” Giọng nói hùng hồn của Phó Cục trưởng Cao vang vọng từ bên ngoài.

“ Đúng rồi đấy, cũng không biết kẻ điên nào phá hư hết bắp cải được đặt trước cửa nhà của chúng tôi, thật là lãng phí thức ăn, càng không hiểu bố mẹ giáo dục kiểu gì. Phó Cục trưởng Cao, anh nói thử xem, nếu như bắt được người gây ra chuyện này, nên xử lý như thế nào đây?” Sở Y Nhất bước ra ngoài, cô nói với tốc độ không nhanh cũng không chậm.

“Còn phải nói nữa sao, nên bắt người đó lại và bỏ đói mấy ngày, xem thử tên đó còn dám lãng phí như vậy nữa không. Thật là chẳng ra thể thống gì, là người trong khu nhà ở của chúng ta sao?” Là ai, em nói ra đi, anh sẽ giải quyết.” Vẻ mặt của Phó Cục trưởng Cao trông rất chính nghĩa.

“Hầy, em cũng không biết là người không có giáo dục nào làm ra chuyện như vậy. Em thấy thức ăn vương vãi khắp cả đất thế này, thật sự rất đau lòng! Em đã ghi nhớ lời của Phó Cục trưởng Cao rồi, đến lúc tìm ra được thủ phạm, nhất định sẽ đưa cho anh giải quyết.” Mong rằng đến lúc đó anh sẽ không hối hận vì những gì mình đã nói, xử lý một cách công bằng, vì đại nghĩa diệt thân.

“Được, nếu như không có manh mối, anh vẫn có thể sai người đi điều tra giúp.” Phó Cục trưởng Cao có thể đã quên rằng gia đình của người ta còn có Cục trưởng Cố, nhưng nếu như người ta đã nhiệt tình như vậy, anh cũng không thể nào đả kích sự tích cực của người ta được!

“Tốt quá, cảm ơn Phó Cục trưởng Cao. Vậy thì em chờ tin tốt của anh, Phó Cục trưởng Cao quả là công dân tốt bụng!” Sở Y Nhất khen ngợi Phó Cục trưởng Cao hai câu với giọng không cao cũng không thấp.

Phó Cục trưởng Cao bước vào nhà và suy nghĩ, dù gì cũng là người có văn hóa, xem trình độ nói chuyện của người ta kìa, chậc chậc, đúng là khác biệt.

Sau đó anh ngẩng đầu lên và nhìn lại quần áo của người trong nhà mình, mặt mũi lem luốc, quần áo còn đen và dơ hơn cả mặt, tóc tai bết dầu đến mức có thể chiên cả đồ ăn. Anh bất giác nhíu mày.

“Bố nó à, anh về rồi sao? Đã ăn cơm chưa?” Hứa Hương Thảo vội vàng chào Cao Đại Sơn khi thấy Cao Đại Sơn trở về.

“ Tôi đi đâu ăn đây, đương nhiên là vẫn chưa ăn, còn không mau làm cơm đi.” Giọng điệu của Cao Đại Sơn đầy vẻ chán ghét.

Hứa Hương Thảo dường như không quan tâm, xoay người lại và bắt đầu bận rộn.

“Cô nói xem, cô nấu ăn kiểu gì thế, là cho người ăn đó à, nước canh trong như nước lọc, cho heo ăn thì đúng hơn.” Cao Đại Sơn cầm đũa lên, anh nhìn những món ăn không ra hình thù gì được để ở trên bàn, món cháo thì đắng như cà phê. Anh bỗng nhớ đến bữa ăn lúc ăn ở nhà của Cố Hướng Đông, những mùi vị đó quả thật không thể nào chê. Cũng là một đôi bàn tay giống như nhau, sao lại có thể làm ra những món ăn khác biệt lớn như vậy!

“Bình thường không phải cũng ăn như thế này sao.” Hứa Hương Thảo thì thào nói nhỏ.

“Cũng là phụ nữ như nhau, cô coi cô nấu ăn cái kiểu gì thế kia!” Cao Đại Sơn tức giận, quyết định không ăn nữa, anh ném đũa và trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Bỗng nhìn thấy trong phòng có rất nhiều bắp cải, Cao Đại Sơn hỏi: “Cô đi mua bắp cải từ khi nào thế, tiền đâu ra. Đã vậy còn bỏ vào trong phòng ngủ!” Thật là nhìn đâu cũng không vừa mắt.

Ngày thường, nếu muốn mua gì cũng phải tìm anh để hỏi tiền, hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à?

Hứa Hương Thảo vờ như không nghe thấy gì, cúi đầu xuống ăn cơm của mình, cô cũng không dám nói. Cô có thể nói ra được sao, có thể nói với chồng mình rằng những bó bắp cải đó là do con trai đã “cầm về” từ nhà của Sở Y Nhất sao? Đã vậy còn đập nát hết bắp cái của nhà người ta?

Nghĩ tới đây, cô lại trừng mắt nhìn con trai mình.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 166