Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 167

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy? Con còn muốn ngủ.” Buổi sáng, Sở Y Nhất đưa Tiểu Bảo ra khỏi nhà, bên ngoài đã được Cố Hướng Đông dọn dẹp sạch sẽ.

“Tiểu Bảo ngoan, chúng ta đi ra ngoài mua bắp cải. Ai bảo bắp cải nhà chúng ta bị người khác phá hoại hết rồi, bây giờ chúng ta không còn gì ăn nữa, chỉ có thể đi mua lại mà thôi!” Nhìn thấy Hổ Tử hào hứng đi ra khỏi cửa ở phía đối diện, Sở Y Nhất cố tình nói với Tiểu Bảo.

Sở Y Nhất nhìn lướt qua sắc mặt của thằng bé, phát hiện thằng bé rất đắc ý.

Sở Y Nhất cũng không tính toán với thằng bé nữa, cô ôm Tiểu Bảo và đi xuống lầu.

“Cho các người đói chết, ai kêu các người dám nói tôi là ăn cắp. Hừ, bọn nó không thèm chơi với tôi nữa, đều tại cô, mua bao nhiêu thì tôi sẽ phá bấy nhiêu!” Hổ Tử nhìn Sở Y Nhất quẹo xuống lầu, lúc này thằng bé mới nói với giọng vô cùng tức giận.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra vẫn chưa ai làm gì mình. Thằng bé càng đắc ý hơn, nó muốn ra ngoài tìm đám bạn ngày hôm qua để cười vào mặt bọn họ.

Dám nói mình là đồ ăn cắp, còn không chơi với mình. Hôm nay mình sẽ cho bọn chúng thấy sự lợi hại của mình, ngay cả vợ của Cục trưởng mà cũng không thể làm được gì mình, dù mình có phá hoại bắp cải nhà cô ta, cũng không thể làm được gì mình!

Tối qua, Hà Thúy Lan đã kể chuyện đó với anh Quách nhà cô, anh Quách cũng không nghĩ ra được cách gì hay. Nếu như bảo anh suy nghĩ biện pháp, anh sẽ giải quyết giống như một vụ án, đến lúc đó động tĩnh quá lớn, chẳng phải sẽ cấu xé nhau hay sao. Anh cũng không có lời khuyên nào tốt, chỉ đành để cô ở trong nhà với vẻ mặt buồn rầu.

“Mẹ, mẹ.” Hai đứa con của cô chạy vào trong nhà.

“Hai đứa lại chạy đi đâu chơi thế, xem cả người ướt đẫm mồ hôi kìa. Cả ngày không thể nào nghỉ ngơi một lát được sao, bớt gây chuyện cho mẹ!” Đang buồn bực, lại nhìn thấy hai đứa con của mình.

“Mẹ, bọn con biết ai phá bắp cải nhà chú Cố rồi.” Hai đứa trẻ thở hồng hộc nói.

“Các con nói sao? Là ai? Tại sao các con lại biết?” Hà Thúy Lan nghe vậy liền phấn chấn lên.

“Là Hổ Tử, tự nó nói đó. Tối qua bọn con bảo nó là đồ ăn cắp, không chơi với nó nữa, nó tức giận bỏ chạy. Hôm nay nó đến khoe khoang với bọn con, bảo rằng nó đã phá nát bắp cải của chú Cố, không ai dám làm gì nó, còn đe dọa mọi người phải chơi chung với nó!” Thằng bé kể hết tất cả những gì mình nghe được cho mẹ của mình chỉ trong một hơi.

“Ôi trời, thật sự vô pháp vô thiên. Nói cái gì mà không ai dám làm gì nó, có thể xử đẹp nó đấy. Lúc ấy có bao nhiêu đứa ở đó? Có phải ai cũng nghe được chính miệng nó nói ra không.” Nếu không quản lý và giáo dục lại đứa trẻ này, chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở thành tai họa!

“Bốn năm đứa, ai cũng nghe hết. Phải không, Tiểu Tráng?” Vì để chứng minh độ tin cậy trong lời nói của mình, Đại Tráng còn đặc biệt quay đầu lại hỏi em trai mình.

“Vâng ạ, những gì anh nói đều là sự thật.”

“Tốt, hai đứa đã lập công lớn, mẹ đang phát rầu vì chuyện này đây!” Hà Thúy Lan vui vẻ xoa đầu hai đứa con trai của mình.

“Mẹ, vậy tối nay mẹ phải nấu món ngon cho bọn con.”

“Dẹp đi, hai đứa chỉ biết ăn mà thôi, có thể nghĩ tới thứ khác được không?” Hà Thúy Lan mắng đùa hai đứa vài câu, sau đó định lên lầu tìm Sở Y Nhất.

“Em gái, em gái.” Hà Thúy Lan đứng trước cửa nhà Sở Y Nhất, gõ cửa một hồi không thấy có động tĩnh, e là Sở Y Nhất đã đi ra ngoài. Cô hậm hực định đi xuống lầu.

Lúc này, Hứa Hương Thảo bước ra.

Hà Thúy Lan cau mày nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nên giấu đi thì hơn, cô hỏi: “Hứa Hương Thảo, những bó bắp cải mà gia đình Cục trưởng Cố mua bị phá hư hết rồi, chị có biết không vậy?”

“Hà Thúy Lan, ý của cô là gì đây? Tôi cần phải biết hay sao?” Hứa Hương Thảo chống nạnh, vẻ mặt như thể “ tôi không biết gì cả.”

“Chuyện rốt cuộc là như thế nào, chị biết em biết. Đều là hàng xóm của nhau, mọi người sống chung với nhau nhiều năm như vậy, em cũng thật lòng khuyên nhủ chị một câu. Chị nên thành tâm xin lỗi người ta đi, bồi thường cho người ta lại đống đồ bị hư đó, chuyện này xem như cho qua, đừng ồn ào đến lúc mọi người đều không thể rút lui được nữa. Người mất mặt cũng không phải là người ta, chị hãy vì tương lai của con cái mà suy nghĩ lại đi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì bọn trẻ cũng sẽ bị hủy hoại trong tay của chị.”

“Hà Thúy Lan, là bởi vì chồng của cô ta là Cục trưởng phải không, cho nên cô mới nịnh nọt bọn họ như vậy. Cô chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không tính cho người nhà, còn nói là hàng xóm với nhau, cô có từng đứng ở vị trí của tôi chưa?” Hứa Hương Thảo chắc nịch sẽ không có ai biết những chuyện mà Hổ Tử đã làm, cho nên cô mới không chủ động thừa nhận.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 167