“Chị… tư tưởng của chị thật không trong sáng, lại còn nghĩ người khác như vậy. Tùy chị thôi, có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú.” Thôi kệ, đúng là nước đổ lá khoai, cô không nên tốn nước bọt làm gì nữa.
Hà Thúy Lan tức giận đi xuống cầu thang.
Khí thế hùng hồn của Hứa Hương Thảo cũng không còn nữa, cô biết nếu như Sở Y Nhất bắt được, cô ấy sẽ không bỏ qua. Mọi người sớm muộn gì cũng sẽ biết chính Hổ Tử nhà bọn họ đã phá nát bắp cải dự trữ người ta. Nhưng khi nhớ tới chồng của mình, cô lại run sợ.
Cái thằng nhóc nghịch ngợm này, sao lại to gan đến như vậy, khi không lại phá hủy hết bắp cải đang yên đang lành của nhà người ta!
Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo ra ngoài đi dạo, cô mua một ít bánh quy được bọc trong giấy dầu ở hợp tác xã mua bán. Món này không cần phải trả phiếu, nhưng cũng không hề rẻ, 1 tệ 1 hào một túi. Cô nhớ tới chuyện Hà Thúy Lan và những chị dâu khác đã mang những bó bắp cải về nhà giúp cô, cảm thấy áy náy nên muốn mua thêm một ít tặng cho bọn họ.
Nhắc tới bắp cải, cô lại nhớ đến những lá bắp cải nát bươm vương vãi khắp sàn, thằng nhóc nghịch ngợm đó, bố mẹ của nó chẳng có tố chất gì cả.
Sau đó cô lại mua một ít đồ tượng trưng, dù gì trong trang trại đều có, lát nữa cô lấy ra và cầm về là được.
“Chị dâu, chị có ở nhà không?” Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo về nhà trước, sau đó mới xách bánh quy xuống lầu tìm Hà Thúy Lan.
“Ôi, em gái, em về rồi sao?”
“Chị dâu biết em đi ra ngoài sao? Chị tìm em có chuyện gì à?” Chắc chắn Hà Thúy Lan đã qua nhà và tìm cô.
Hà Thúy Lan nói với Sở Y Nhất những gì Đại Tráng và Tiểu Tráng đã kể lại với mình.
Đúng như cô dự đoán, nghe xong cô nói: “Được rồi chị dâu, em biết rồi, làm phiền chị quá. Hôm qua, chị và các chị dâu khác đã vất vả mang bắp cải về cho gia đình em, đúng lúc hôm nay em đi ra ngoài có mua một ít bánh quy cho bọn trẻ, chị dâu chia cho những người khác mỗi người một phần nhé, coi như bày tỏ sự biết ơn của bọn em.” Sở Y Nhất nói xong, cô cầm đồ đưa qua cho Hà Thúy Lan.
“Em đang làm gì thế? Khách sáo quá rồi, sao lại xa lạ thế chứ!” Hà Thúy Lan hơi bất ngờ, không biết phải nói gì.
Cuối cùng, Sở Y Nhất nói rằng sau này có chuyện cần phải nhờ vả Hà Thúy Lan, cho nên Hà Thúy Lan mới nhận lấy.
Buổi tối, Sở Y Nhất cố ý mở cửa nhà chờ Phó Cục trưởng Cao tan sở.
Cố Hướng Đông nhìn vẻ ngoài dù bận vẫn nhàn của cô vợ nhỏ, anh cảm thấy thật sự rất đáng yêu. Không giống như những cô gái trước đây anh đã từng gặp, khi có chuyện, hầu hết chân tay đều luống cuống, lại còn khóc lóc. Cô vợ nhỏ của anh thì khác, luôn có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó nghĩ cách giải quyết.
Trước đây khi ở trong xã Hòa Bình, buổi biểu tình tố cáo đòi lại công đạo cho anh chắc cũng do cô vợ nhỏ của anh đã sắp xếp sẵn.
“Ô, Phó Cục trưởng Cao, tan làm rồi à!” Nhìn thấy bóng dáng Cao Đại Sơn đi lên lầu, Sở Y Nhất nhanh chóng đi ra ngoài.
“Hả, sao thế?” Cao Đại Sơn có chút kinh ngạc trước sự nhiệt tình của Sở Y Nhất.
“À, là như thế này Phó Cục trưởng Cao. Hôm nay ấy, Hổ Tử nhà anh đã chạy ra ngoài nói với đám bạn nhỏ rằng chính thằng bé đã phá hủy bắp cải của nhà bọn em, ai cũng không dám động đến thằng bé. Anh thấy đấy, thằng bé là con trai của anh, bọn em quả thật không tiện can thiệp vào, cho nên em mong Phó Cục trưởng Cao có thể đòi lại công đạo cho bọn em.” Sở Y Nhất nói với giọng tủi thân.
Sắc mắt của Cao Đại Sơn tối hẳn, phóng vào nhà mình mà không nói một lời!
“Phó Cục trưởng Cao à, anh thật là anh minh!” Sở Y Nhất vươn cổ ra nhìn, sau đó lại quay trở vào nhà.
Hổ Tử chạy ra ngoài tỏ vẻ ra oai, chơi không biết mệt. Đến khi sắc trời nhá nhem tối, thằng bé mới về nhà dẫu vẫn chưa hết hứng. Vừa bước vào cửa thì nhìn thấy bố mình đang ngồi ở đó, đang trừng mắt nhìn mình đi vào.
“Bố, con về rồi.” Tuy có chút chột dạ, nhưng vẫn chào hỏi với bố mình.
“Mày đã đi đâu?”
“Con đi chơi với đám bạn trong khu nhà.” Hôm nay bố mình có gì đó không đúng! Thằng bé ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, phát hiện mặt của mẹ hình như đã bị thương, nó nhíu mày. Thằng bé không ưa nổi điệu bộ như thế này của bố mình, hở tí là đánh mẹ.
“Mày thật là oai phong lẫm liệt, phá nát bắp cải nhà người ta, còn nói không ai dám làm gì mày, đúng không?” Cao Đại Sơn vỗ bàn, Hổ Tử rùng mình.
Đứa chó c.h.ế.t nào dám lan truyền lời nói đó vậy?
“Người đã để bắp cải ở yên chỗ đó, tại sao mày lại phá nát vậy hả, thật là lãng phí thức ăn! Mặt mũi của tao cũng bị mày quăng sạch rồi!” Cao Đại Sơn nói xong, anh đứng dậy tìm đại một thứ cầm trong tay, bắt đầu cho Hổ Tử một ký ức tuổi thơ không thể nào quên.