Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 169

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Bố nó à, thằng bé vẫn còn nhỏ, anh đừng đánh nó. Làm sao nó có thể chịu nổi đòn roi của anh được chứ!” Hứa Hương Thảo nhìn thấy Cao Đại Sơn đã hành động, cô lập tức đứng dậy che chắn cho Hổ Tử.

“Cô cút ra cho tôi, cô xem cô dạy dỗ con mình thành kiểu người gì kia, lại còn ăn cắp đồ. Tôi là cảnh sát, vậy mà con trai tôi lại là thằng ăn cắp, chẳng phải nực cười lắm sao!” Cao Đại Sơn càng nói càng tức điên. Vẻ mặt cười như không không cười của Sở Y Nhất khiến anh cảm thấý mình như một trò hề, là một thằng đàn ông thất bại.

Chính anh còn khoe khoang với người ta rằng nếu như bắt được kẻ phạm tội, nhất định sẽ xử lý thật nghiêm, nhốt lại bỏ đói mấy ngày, để cho kẻ đó cảm nhận được sự quý báu của đồ ăn. Bây giờ thì hay rồi, hóa ra kẻ đó lại là con trai của mình!

“Cái thằng thất bại, tao nuôi mày lớn đến nhường này, đây là cách mày báo đáp tao đấy à? Cái tốt không học, lại học mấy thứ này!” Hứa Hương Thảo ôm Hổ Tử trong lòng, bản thân bà bị Cao Đại Sơn đánh lên đánh xuống. Hổ Tử nghe thôi cũng đã thấy đau, nhưng mẹ mình lại không kêu la dù chỉ một tiếng, ngay cả tiếng kêu nhỏ xíu cũng không phát ra.

Lúc này, trong lòng của thằng bé cảm thấy rất khó chịu. Trước đây, mẹ thằng bé đã khiến thằng bé cảm thấy rất mất mặt, cộng thêm việc thằng bé là đứa con trai duy nhất trong gia đình này, Hứa Hương Thảo hết mực yêu thương thằng bé, dù cho thằng bé đã làm gì đi nữa, Hứa Hương Thảo cũng chưa bao giờ làm gì thằng bé. Cho nên có nhiều lần, thằng bé cảm thấy mẹ nó nên đổi xử tốt với bản thân hơn. Nhưng giờ đây, thằng bé lại trốn dưới tấm thần gầy yếu của mẹ mình, nghe thấy những âm thanh đánh đập liên hồi, đôi mắt nóng lên, nước mắt cũng không kìm lại được mà rơi xuống.

“Đừng có đánh nữa, bố con tư cách gì mà đánh con. Bố sinh ra con, nhưng bố có dạy dỗ con đàng hoàng không. Bố là người ích kỷ nhất, bố chẳng quản gì chuyện trong nhà, bố chỉ biết ăn nó uống đủ là được. Bố thử mở mắt ra nhìn xem, hai mẹ con con, chị con và cả em gái con đều ốm thành ra như thế này. Con lớn đến nhường này mà chưa bao giờ ăn được một bữa no. Còn bố thì sao, ở ngoài ăn uống no nê rồi mới quay về nhà, trước giờ cũng không biết hỏi bọn con đã ăn cái gì? Con thành ra như thế này là một tay bố tạo ra mà thôi.”

“Hoa Tử, con đừng nói linh tinh, ông ấy là bố của con đó!” Hứa Hương Thảo cảm thấy hơi hoảng loạn, mau chóng kéo thằng bé ra phía sau mình.

“Bản thân mày không học cái tốt, giờ quay ngược lại trách tao không dạy mày? Thế mày làm sao mà lớn được chừng này, đừng có ngụy biện với tao. Lát nữa đến trước nhà người ta nói xin lỗi, sau đó thì mua trả bắp cải lại cho người ta.” Cao Đại Sơn cũng không muốn phí lời nữa, ông cũng chẳng hỏi ý kiến của bọn họ, trực tiếp đưa ra quyết định.

“Vợ, nhiệt độ của nước thích hợp chưa?” Cố Hướng Đông bưng nước vào để cho Tiểu Bảo và vợ của mình đi tắm.

“Tiểu Bảo, mau lại đây, để mẹ rửa mặt cho con!” Sở Y Nhất dùng tay thử, quả nhiên vừa vặn.

Tiểu Bảo chạy tới, đưa cái mặt của mình ra, ngoan ngoãn chờ lau mặt.

“Em gái.” Thật ra Hứa Hương Thảo không muốn tới, nhưng không kìm được ánh mắt ăn thịt người của Cao Đại Sơn, đành phải kéo Hoa Tử qua nhà Sở Y Nhất.

Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông, cô đưa khăn tắm cho anh rồi tự mình đi ra mở cửa.

“Chuyện là Hổ Tử nhà chị đã phá hỏng bắp cải của nhà em, anh Cao đã dạy dỗ nó thật nghiêm khắc. Thật là ngại quá, có gì chị sẽ mua và trả lại cho em nhé?” Nhìn khuôn mặt không chút ngạc nhiên của Sở Y Nhất, trong lòng Hứa Hương Thảo hơi buồn bực. Vừa nãy, cô với Hổ Tử bị đánh tơi bời, cô không tin Sở Y Nhất không nghe thấy. Vậy mà không biết chạy qua để ngăn cản, thật là vô tâm.

“Ồ, vậy khi nào chị mua trả lại?”

Hứa Hương Thảo như muốn câm nín, cô tưởng rằng chỉ cần bản thân mình qua nói vài câu thì Sở Y Nhất sẽ không cần những bó bắp cải đó nữa, bản thân cô cũng coi như thôi.

Không ngờ Sở Y Nhất trực tiếp hỏi cô khi nào thì có thể trả lại, thật là keo kiệt!

“Mua rồi thì đưa cho cô.” Lời nói cũng không còn khách sáo nữa.

“Vậy được, thế hai người bắt đầu xin lỗi đi.”

“Hả? Không phải vừa nãy tôi đã xin lỗi rồi sao.” Hứa Hương Thảo hơi bực mình.

“Vừa nãy cũng chỉ có chị nói xin lỗi thôi, nhưng chị đâu phải là người đã phá hoại bắp cải của nhà em?” Nói xong, cô nhìn Hổ Tử, người đang nấp sau lưng Hứa Hương Thảo, sắc mặt có chút miễn cưỡng nhìn cô.

“Xin lỗi!”

“Được rồi, hai người nhanh chóng trả lại số bắp cải đã phá hư của nhà em đi. Còn nữa, em không hy vọng sau này lại xảy ra những chuyện như trả thù nhà em, hay là ăn cắp đồ của nhà em, bằng không sẽ không còn may mắn như lần này nữa đâu.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 169