Sau đó Sở Y Nhất vào nhà, khóa trái cửa, để hai người bọn họ đứng ở ngoài.
Thật ra cô cũng chỉ muốn xem dáng vẻ bọn họ tự vả vào mặt mình, cô thật sự không mong Cao Đại Sơn bắt Hổ Tử. Chỉ muốn anh ta giáo dục thằng bé thật tốt, hy vọng đứa trẻ nghịch ngợm đó có thể hồi tâm chuyển ý.
“Vợ à, tâm trạng tốt vậy sao?” Cố Hướng Đông không khỏi trêu chọc khi nhìn vợ đang mỉm cười ngâm nga.
“Cũng tạm.”
“Qua đây rửa chân đi.”
“Ồ, được, đến đây.”
Sở Y Nhất nhìn thấy đôi bàn tay to của Cố Hướng Đông đang rửa chân cho mình, những vết chai cứng trên tay của anh sờ vào chân của Sở Y Nhất, khiến cô cảm thấy hơi ngứa.
“Cố Hướng Đông, em tự rửa, anh mau qua đây.”
Cố Hướng Đông cũng không miễn cưỡng, anh ngồi xuống và bỏ chân của mình vào bên trong chậu, đột nhiên anh cảm thấy cái chậu này thật nhỏ.
“Anh cũng nghe thấy phải không?”
“Ừ.”
“Nếu là người lớn, em không thể nào dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Ai ngờ đâu lại là đứa trẻ đó, em mong sau này thằng bé có thể thay đổi.”
Đừng thấy cô vợ nhỏ của anh xù đầy gai nhím mà nghĩ rằng cô ấy hung dữ, thật ra có nhiều lúc trái tim của cô ấy rất mềm yếu, đặc biệt là đối với trẻ con. Trước đây với Tiểu Xuyên cũng vậy, chỉ cần bọn trẻ có dũng khí thừa nhận lỗi lầm, vẫn nên cho bọn trẻ một cơ hội.
“Vợ thật tốt bụng.”
“Còn không phải sao, anh đấy, kiếp trước chắc phải làm rất nhiều chuyện tốt, bằng không sao có thể lấy được một người vợ như em được.”
“Rồi, rồi, rồi.” Cố Hướng Đông nói xong thì lau khô chân cho Sở Y Nhất. Anh bồng cô lên giường, bản thân anh cũng nằm xuống.
“Vợ, thời gian làm việc của anh đến rồi, mong rằng vợ hãy hợp tác với công việc của anh.”
Sở Y Nhất chỉ có thể thở dài trong lòng, đàn ông ấy mà, làm chuyện này không biết chán là gì!
Sáng sớm thức dậy, Cố Hướng Đông nhẹ nhàng ngồi dậy, anh sờ vai trái của mình rồi lại nhìn cô vợ nhỏ của mình, khóe miệng anh bất giác cong lên.
Tối hôm qua, cô vợ nhỏ của anh bị anh giày vò rất nhiều, cô cắn anh một cái. May là da anh dày, cũng không biết có làm gãy răng của cô ấy hay không.
Anh ấn ấn vào cái chăn của Tiểu Bảo, nhìn một hồi cảm thấy thật sự ấm áp khi có vợ, có con và có chiếc giường ấm.
Sở Y Nhất định đi gửi bản thảo kỳ sau cho Lưu Dịch để không còn phải suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
Sau khi đưa Tiểu Bảo đi gửi thư, cô đi ra khỏi bưu điện và nhìn thấy Đổng Như Vân. Cô ấy gầy hơn rất nhiều so với lần trước cô gặp, cô mặc một chiếc áo khoác dài màu xám, cầm chổi và đồ hốt rác đi quét dọn. Bây giờ cô ấy đang làm việc ở đây sao?
“Đổng Như Vân.” Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo đi đến trước mặt của cô ấy, có thể thấy rõ đôi mắt của cô ấy sáng lên.
“Sở Y Nhất? Sao cô lại ở đây?” Đổng Như Vân nhìn Sở Y Nhất, cô hơi ngạc nhiên.
“ Tôi đến đây để gửi đồ, còn cô thì sao?”
“ Tôi đã dọn ra khỏi nhà, bây giờ tôi sống một mình, tôi kiếm công việc dọn rác để nuôi sống bản thân.” Đổng Như Vân mỉm cười nói.
“Đổng Như Vân, cô có biết tình hình của những cô gái khác không?” Suy nghĩ một hồi, Sở Y Nhất quyết định vẫn nên hỏi cô ấy.
“ Tôi không biết. Mặc dù tôi biết nhà của những cô gái đó ở đâu, nhưng sau khi được cứu, cuộc sống của tôi trở nên rối rắm, cũng chẳng có tinh thần để đi thăm bọn họ.” Như thể đang nhớ lại những tháng ngày đen tối kia, vẻ mặt của Đổng Như Vân có chút cô đơn.
“ Tôi muốn đi thăm những cô gái đó, cô có thời gian không, hay là đi cùng với tôi đi?”
“Cô… muốn đi thăm bọn họ ư? Tại sao?” Đổng Như Vân không hiểu, cô có kinh nghiệm cá nhân với chuyện này. Đối với tình hình của bọn họ, hầu hết mọi người đều tránh né, như thể chỉ muốn cách thật xa, làm gì có người quan tâm lo lắng, muốn đi thăm bọn họ chứ?
“ Tôi cũng không giấu gì cô, tôi suýt nữa cũng bị bọn họ bắt đi. May là chồng tôi đã đến kịp thời cho nên mới không bị bọn họ tóm đi. Tôi cũng rất sợ, lỡ như ngày hôm đó anh ấy không cứu được tôi thì sao? Vậy thì tôi sẽ như thế nào đây?” Sở Y Nhất ngừng lại một hồi, sau đó nói tiếp, “Cho nên tôi nghĩ, có thể sống sót chính là điều may mắn trong sự xui xẻo. Tuyệt đối không thể vì những tiếng nói của thế giới bên ngoài mà tự phá hủy chính mình. Có người nói, trong tình huống như thế này, chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể bước ra ngoài được. Nhưng điều mà tôi muốn nói là, nếu như có người giúp bọn họ một tay, phải chăng sẽ khác đi?”
Những lời nói này tựa như đang hỏi Đổng Như Vân, cũng như là đang hỏi chính mình.
Nếu chỉ dựa vào bản thân mình thì sẽ rất khó khăn, bây giờ cô đang ngồi làm công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất, mà công việc này cũng chỉ có thể giúp cô sống sót qua ngày mà thôi. Cô cứ cho rằng trái tim của mình rất mạnh mẽ, nếu như suy nghĩ quá nhiều, tính cách sẽ trở nên mềm yếu, cũng sẽ không thể nào thoát ra được.