Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 171

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Hôm nay tôi sẽ quay về xin nghỉ phép, ngày mai tôi sẽ đi cùng với cô.” Đổng Như Vân hít một hơi thật sâu, dường như đã có quyết định.

“Tốt, vậy sáng sớm mai tôi sẽ ở đây đợi cô, được chứ?” Từ đây cách khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước cũng không xa lắm, qua đây cũng tiện.

“Ừ, được.”

“Tiểu Bảo, nói tạm biệt với chị đi, chúng ta phải về nhà thôi.”

“Tạm biệt chị, ngày mai gặp.” Tiểu Bảo vẫy tay chào Đổng Như Vân một cách ngoan ngoãn.

“Ngày mai em đã hẹn với Đổng Như Vân cùng nhau đi thăm những cô gái khác.” Giữa bữa ăn, Sở Y Nhất nói với Cố Hướng Đông về kế hoạch của cô cho ngày mai.

“Ngày mai à, anh không đi được!” Cố Hướng Đông nhíu mày, công việc ngày mai đã được sắp xếp xong xuôi, anh không thể không đi.

“Không sao, em có người đi cùng, chẳng phải em đã nói còn có Đổng Như Vân sao. Nhân tiện, cô ấy đã dọn ra khỏi nhà, giờ đang làm công việc quét đường ở bên cạnh bưu điện. Em thấy cô ấy sống không được tốt lắm, cô ấy đã gầy hơn rất nhiều so với trước đây chúng ta gặp cô ấy.”

“Ừ, vậy thì hai người nên đi vào buổi sáng. Nếu gặp chuyện gì thì em đừng có xông xáo quá, ưu tiên bảo vệ bản thân.” Tình hình của Đổng Như Vân e là cũng chỉ có thể làm công việc như vậy thôi. Trước mắt thì thấy, những công việc tốt hơn một chút sẽ không cần cô ấy.

“Ừ, em nhớ rồi.”

“Mẹ, chẳng phải còn có con sao, tại sao mẹ lại quên con rồi. Con sẽ đi chung với chị Đổng và mẹ!” Tiểu Bảo bất mãn, cậu bé biểu tình.

“ Đúng đúng, còn có Tiểu Bảo của chúng ta. Vậy thì con phải bảo vệ cho mẹ con thật tốt đấy!” Cố Hướng Đông dặn dò Tiểu Bảo với thái độ như thể đó là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

“Con hiểu rồi, bố.” Tiểu Bảo gật đầu rất nghiêm túc.

Cố Hướng Đông đã từng thăm qua những nơi đó rồi, cũng không tính là xa, anh cũng biết, cho nên mới yên tâm để vợ mình ra ngoài.

“Cộc, cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên, giờ này đang là giờ đi ngủ mà. Sở Y Nhất cũng chỉ quen biết có vài người trong khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước này, không biết là ai đến tìm nữa. Một lúc sau, Sở Y Nhất đã biết đó là ai, cô kéo Cố Hướng Đông đang định đi mở cửa, tự mình ra ngoài.

Sau khi mở cửa, quả nhiên là Hứa Hương Thảo, cô ấy đứng trước cửa và ôm vài bó bắp cải với chất lượng hơi kém.

“Em gái, chị đã đi mua bắp cải rồi, một người chỉ mua được vài bó. Em xem đi, khó khăn lắm chị mới giật được nhiêu đây, chị đã vội vã chạy qua nhà để đưa cho em này.” Hứa Hương Thảo vừa nói vừa đưa mấy bó bắp cải đó cho Sở Y Nhất. Mấu chốt là, chẳng biết cái này có phải muốn cho hay không, sao cứ nhìn là thấy khó chịu.

“Thế à, vậy thì chị cần phải giật thêm nhiều lần nữa. Dù gì Hổ Tử nhà chị phá bắp cải của em đâu chỉ có bấy nhiêu đây. Tuy nhiên cũng không sao, mỗi lần chị cứ đưa vài bó là được.” Nói xong, Sở Y Nhất lấy bắp cải trong tay của Hứa Hương Thảo.

“Lương của Cục trưởng Cố nhà em cao như vậy, đâu phải không thể nuôi nổi gia đình, sao cứ phải chấp nhặt với mấy bó bắp cải thế.” Hứa Hương Thảo nói lí nhí, cô gái Sở Y Nhất này thật sự quá keo kiệt. Nhà cô khó khăn như vậy, một đống bắp cải đó biết bao nhiêu tiền!

”Chị nói chuyện buồn cười thật đấy, chính chị cũng nói rồi, đó là tiền lương của Cố Hướng Đông nhà em, chẳng liên quan gì đến chị cả. Thiếu nợ phải trả, phá đồ phải đền. Bản thân chị làm sai, đừng hy vọng người khác phải chuộc lỗi lầm cho chị.” Nhà của Sở Y Nhất có tiền nên đáng bị con cái của Hứa Hương Thảo phá hoại bắp cải hay sao?

Cái miệng thật là nhanh nhẹn, lần nào cũng có thể nói rất nhiều. Cái câu Cố Hướng Đông nhà em đó khiến người đàn ông ở trong nhà vui đến nỗi ăn cơm cũng ăn thêm nửa chén.

Hứa Hương Thảo miễn cưỡng rời đi.

“Chị đừng có quên đấy, em nhớ là 23 bó bắp cải, lần này chị đưa 5 bó, vẫn còn 18 bó nhé. Mùa đông này, bọn em cũng chỉ có thể hy vọng vào mớ bắp cải này thôi, chị nên tranh thủ.” Nhìn thấy bước chân của Hứa Hương Thảo tăng tốc, Sở Y Nhất vui vẻ ôm bắp cải quay trở về nhà và đóng cửa lại.

“Hừ, còn không muốn đưa à, cũng không thử xem mình là ai, có thể cho các người mặc sức nhào nặn hay sao?” Đặt xong những bó bắp cải xuống, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cố Hướng Đông đang nhìn cô mỉm cười, “Anh cười cái gì?”

“Không có gì, anh cười vì vợ của anh quản lý công việc gia đình rất giỏi, anh thấy rất hài lòng.”

“Anh bớt đi. Ơ? Sao anh ăn hết cơm rồi, buổi tối ăn nhiều như vậy không sợ hay sao, cẩn thân cái bụng tám múi của anh biến thành một cục mỡ đấy!” Nhìn thấy chén đĩa trên bàn trống không, Sở Y Nhất thầm nghĩ, dạo này sức ăn của người đàn ông này thật sự hơi nhiều.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 171