“Không sao đâu, buổi tối vận động nhiều, cần phải ăn nhiều một chút, bằng không sẽ không cầm cự được!”
Sở Y Nhất trượt tay, cái chén suýt nữa vỡ thành bốn, Cố Hướng Đông nhanh chóng đỡ lấy.
“Anh nhỏ à, anh đi rửa chén cho tiêu hóa đi.”
“Của anh không lớn sao?”
Sở Y Nhất muốn phát điên, không sợ chồng mình ngoài lạnh trong nóng, cô sợ chồng mình có tư tưởng mở rộng.
Sở Y Nhất nghĩ chắc mình phải chuyển sang làm nông nô đi hát, không thể nào cứ mỗi lần bị vài người nào đó bắt nạt, bản thân không có sức chống trả. Vì thế cô đã sử dụng mười tám chiêu võ thuật, sắp xếp cho Cố Hướng Đông một buổi chăm sóc sức khỏe. Cuối cùng, cô khiến cho Cố Hướng Đông bộc phát thú tính, anh trực tiếp quăng cô lên giường và nói: “Anh sẽ xử đẹp em!”
Kết quả, Sở Y Nhất phải ngậm trái đắng. Vốn dĩ cô muốn chuyển mình và hóa thân thật xuất sắc, nào ngờ đâu người đàn ông c.h.ế.t tiệt này không phải là con người. Xem ra sau này cô không nên dễ dàng thử thách anh như thế nữa, Sở Y Nhất nghĩ một cách khổ sở.
Ngày hôm sau, tư thế đi đứng của Sở Y Nhất có hơi kỳ quặc. Sau khi gặp gỡ Đổng Như Vân, lúc dắt theo Tiểu Bảo đi trên đường, cô thật sự không còn chút sức lực, trong lòng bắt đầu mắng chửi Cố Hướng Đông xối xả.
“Xin chào, xin hỏi Nhị Ni có ở nhà không?” Đổng Như Vân gõ cửa, nguời mở cửa là một bác gái khoảng 40 đến 50 tuổi, thấy vậy cô vội vàng hỏi.
“Cô là ai?” Sắc mặc bác gái mất kiên nhẫn.
“Bọn cháu là bạn của cô ấy, vừa mới từ ngoài về, muốn qua thăm cô ấy một chút.” Sở Y Nhất giành mở miệng trước.
“Tâm trạng của cô ấy không tốt, không muốn gặp ai cả, hai đứa về đi!” Nói xong, định đóng cửa lại
Sở Y Nhất vừa muốn nói thêm gì đó, trong nhà có người đột nhiên phóng ra, hốt hoảng nói: “Mẹ, mẹ mau qua xem đi, chị con lại phát điên rồi!”
Người phụ nữ không quan tâm đến bọn họ nữa, vội vàng quay vào nhà. Sở Y Nhất và Đổng Như Vân nhìn nhau rồi cũng bước vào bên trong.
“Bỏ cây kéo xuống cho tao, làm cái gì vậy? Ngày ngày cứ đòi sống đòi chết, nếu mày muốn c.h.ế.t thật thì ra ngoài cho tao, đừng c.h.ế.t ở trong nhà, xui lắm.”
Sở Y Nhất vừa bước vào cửa thì nhìn thấy một cô gái với mái tóc rối bù đang cầm cây kéo kề cổ của chính mình, đôi mắt ảm đạm không thấy một chút tia sáng nào, đôi mắt ấy càng trở nên vô hồn vì lời nói của mẹ cô gái.
“Ai bảo mày ngu ngốc, bị người ta lừa. Đây chính là kiếp nạn của đời mày...”
“Vậy thì con đáng bị mọi người đối xử như vậy sao, mọi người cho rằng không nói chuyện với con là đang bảo vệ con đấy sao. Ánh mắt của mọi người … mọi người không nghĩ rằng nó tổn thương đến con à?” Nhị Ni hét lên tố cáo.
“Vậy thì mày muốn mọi người phải làm sao? Cả ngày này đều phải xoay quanh một mình mày chắc? Vậy thì sống kiểu gì?
“Vậy nên bây giờ con là kẻ dư thừa, phải không? Những lời đồn thổi bên ngoài dù có tàn nhẫn, có nhiều đến cỡ nào, cũng không thể sánh được với những lời nói lạnh lùng của mọi người.”
“Nhị Ni, là tôi.”
Nhị Ni hơi nghiêng đầu nhìn xéo, cô nhìn thấy Đổng Như Vân và Sở Y Nhất.
“Đổng Như Vân?”
“ Đúng, là tôi. Những tháng ngày khó khăn khi bị nhốt trong lồng đều đã qua cả rồi, bây giờ chúng ta đã tự do, không phải rất tốt sao?”
“Trốn thì trốn được, nhưng từng người bọn họ sử dụng lời nói để giam cầm tôi lại, không cho tôi thoát ra, tôi chỉ có thể mãi mãi bị kẹt trong đó. Tôi mệt rồi, không muốn đấu tranh nữa, cứ như vậy đi.”
“Cô chỉ sống có hơn hai mươi năm thôi sao?” Sở Y Nhất nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô ấy, cảm thấy rất khó chịu. Cô ấy đau khổ, những người xung quanh cũng không dễ dàng gì.
“Ý cô là gì?” Nhị Ni nhìn về phía Sở Y Nhất, Đổng Như Vân cũng nhìn Sở Y Nhất.
“Có nghĩa là trong đời ai cũng sẽ gặp phải một số chuyện buồn phiền, dù sớm hay muộn. Cô không chỉ sống có hai mươi năm, cô còn có quãng thời gian tươi đẹp của mấy mươi năm trong tương lai nữa. Chỉ là cô biết trước bản tính xấu xa của con người, ai có thể bảo đảm những người đã nói những điều bịa đặt không hay về cô ngày hôm nay không phải là đối tượng mà người khác nói xấu. Đều là lần đầu tiên làm người, dựa vào cái gì mà phải vứt bỏ sớm như vậy?”
Ánh mắt của Nhị Ni có chút hoang mang, ngay cả Đổng Như Vân dường như cũng đang mắc kẹt trong hồi ức của mình.
“Ngã ở đâu thì đứng dậy từ chỗ đó. Khi cô thực sự bước ra khỏi xiềng xích, sống cuộc đời của chính mình, tập cho nội tâm mạnh mẽ lên, vậy thì không gì có thể làm cô tổn thương. Những gì cô đang trải qua bây giờ chỉ là một bọt nước trong dòng sông của đời người, cô không thể nào cứ đứng mãi ở đây được, phải tiến về phía trước. Những bọt nước ở phía sau lưng cô, cuối cùng cũng sẽ chìm vào dòng sông ấy.”