Qua một hồi lâu, Sở Y Nhất cũng không biết Nhị Ni nghe thấm được bao nhiêu. Lúc này, chính cô cũng cảm thấy hơi bất lực, miệng nói muốn kéo bọn họ vực dậy, giúp đỡ cho bọn họ, nhưng thực tế điều mà cô có thể làm lại rất ít.
“Nhị Ni, tôi đã chia tay với người yêu của mình, anh ta nói không thể chấp nhận một người như tôi. Chúng tôi đã yêu nhau ba năm, rồi cũng chỉ có thế thôi. Ngày hôm qua tôi mới biết, sau khi anh ta chia tay tôi, anh ta đã lập tức kết hôn với một người phụ nữ khác. Cô thấy không, tôi còn thê thảm hơn cả cô, nhưng tôi nghĩ mình không thể cứ như vậy được, rõ ràng người làm sai đâu phải là tôi, tôi sẽ không vì lỗi lầm của người khác mà trừng phạt chính bản thân mình, tôi nói đúng chứ?”
“Không ngờ anh ta không cần cô nữa? Đúng thật là một thằng khốn kiếp!” Đôi mắt Nhị Ni bùng lên sự tức giận.
Tốt lắm, điều này tốt hơn nhiều so với sự im lặng c.h.ế.t chóc khi nãy.
“ Đúng thế, những lời thề non hẹn biển, những lời mật ngọt có nhiều cỡ nào cũng đâu có ích gì? Nhưng cô nhìn tôi xem, bây giờ chẳng phải tôi rất tốt đó sao. Tôi đã tìm được một công việc và tự nuôi sống bản thân, tôi cảm thấy rất tuyệt vời.”
“Có thật không?”
“Ừ.”
Sở Y Nhất ra hiệu với bác gái đứng bên cạnh, bà ấy bước lên trước vài bước và giật cây kéo trong tay của Nhị Ni. Nhị Ni cũng không phản kháng nữa, mặc cho mẹ mình lấy đồ trong tay của mình đi.
Thấy tâm trạng Nhị Ni dần ổn định, cô cùng với Đổng Như Vân chủ động bắt chuyện, hỏi thăm tình hình của hai cô gái còn lại.
Hai cô gái còn lại là người đã có gia đình, bị lừa sớm hơn cả bọn họ. Một trong số đó sau khi trở về không lâu, đã được phát hiện có thai, cô gái đó không thể chấp nhận nên tự sát.
Người còn lại thì sợ con mình bị chỉ trích rằng nó có một người mẹ như vậy nên đã bỏ nhà ra đi, đi đâu thì không ai biết, cũng không rõ còn sống hay đã chết.
Mọi người ai cũng thở dài, thế giới này thật sự không tốt bụng với những người phụ nữ!
Dù Nhị Ni đã được cứu nhưng trong lòng của Sở Y Nhất và Đổng Như Vân vẫn còn nặng nề, dù gì thì một trong hai người đã mất, người còn lại thì không rõ tung tích.
“Tuy cuộc sống có mệt mỏi nhưng vẫn còn hy vọng, tại sao lại chọn con đường dễ dàng nhất nhưng cũng không có hy vọng nhất.” Đổng Như Vân nhớ lại những ngày cô bị mắc giam cầm, hai người chị đó đã chăm sóc cho bọn cô nhiều như thế nào. Có nhiều lần bọn họ thà bản thân chịu tội để giúp đỡ cho bọn cô, cũng chính bọn họ là người đã sử dụng thuốc để khiến cho toàn thân của cô và Nhị Ni bị dị ứng, mắt môi sưng vù, có như vậy mới tránh rơi vào tay của lũ người ác độc kia, thế như bản thân bọn họ thì thảm hơn ai hết!
“Không phải ai cũng có thể chịu hòa giải với chính bản thân mình, bọn họ đều không thể thuyết phục bản thân, cho nên chỉ có thể lựa chọn cách này để giải thoát chính mình.”
“Y Nhất, cô nghĩ điều gì sẽ xảy ra với những người bắt chúng tôi? Liệu họ có bị kết án tử hình không?”
“ Tôi không biết, nhưng tôi luôn tin rằng thiện ác cuối cùng sẽ có quả báo. Không phải không có báo ứng, chỉ là vẫn chưa tới mà thôi, công lý nhất định sẽ đến! Như Vân, điều mà cô cần làm chính là sống thật tốt để nhìn kết cục của bọn họ!”
“Cô yên tâm đi, tôi không dám c.h.ế.t đâu, tôi còn phải hưởng thụ những tháng ngày tươi đẹp của mình nữa chứ.”
Nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Đổng Như Vân, Sở Y Nhất cũng cảm thấy an tâm.
Khi Cố Hướng Đông đi làm về, anh cảm thấy không khí không tốt lắm. Anh nhìn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chỉ vào phòng bếp. Cố Hướng Đông đi tới, phát hiện cái nồi đang bốc khói, anh nhanh chóng đổ thêm nước vào. Một tiếng “xèo” vang lên, lúc này Sở Y Nhất mới hoàn hồn trở lại.
“Ơ, anh về rồi à?” Cô luống cuống cứu cánh món ăn đang ở trong nồi.
“Có chuyện gì vậy? Em đang suy nghĩ gì thế?” Cố Hướng Đông cầm đĩa giúp cô bỏ đồ ăn vào.
“Cố Hướng Đông, anh đã kết tội những người mà anh đã bắt trước đó như thế nào? Có phải là án tử hình không?” Đúng lúc có thể sử dụng câu hỏi của Đổng Như Vân để hỏi Cố Hướng Đông.
“Tử hình thì vẫn chưa tới, nhưng chắc cũng phải ngồi tù mấy chục năm.”
Thật ra làm sao Sở Y Nhất lại không biết điều này, hiến pháp được ban hành vào năm 1954, còn có rất nhiều điều lệ cần phải hoàn thiện. Kể cả là thời hiện đại của mấy chục năm sau, rất ít có án tử hình cho việc buôn bán trẻ em!
“ Nhưng … cuối cùng ai sẽ là người trả lại công đạo cho những người đã ra đi vì hành vi phạm tội của đám người kia? Một cuộc sống tốt đẹp đã bị hủy hoại như vậy.”
“Hôm nay em đi ra ngoài, tình hình như thế nào rồi?” Cố Hướng Đông biết hôm nay đi ra ngoài hẳn là có chuyện, cho nên sau khi cô vợ nhỏ của anh trở về, cô đã trở nên khá xúc động!