“Tiểu Bảo lại cao lớn rồi, giờ đây cháu đã là một đứa bé to xác.”
“Anh Lưu, sao anh lại ở đây? Đừng nói với tôi rằng quê nhà anh ở đây nhé?” Sở Y Nhất thực sự rất ngạc nhiên khi thấy Lưu Dịch ở đây.
“Quê nhà của tôi ở thủ đô. Chẳng phải sắp đến Tết Nguyên Đán rồi sao, tôi đến đây là để hỏi thăm một người lớn tuổi sống ở nơi này. Tình cờ bên này tôi cũng cần phải tuần tra nghiệp vụ của một số công việc khác.” Lưu Dịch vừa trêu đùa với Tiểu Bảo, vừa trả lời câu hỏi của Sở Y Nhất, “Còn hai người thì sao? Tại sao xuất hiện tại nơi này?”
“Chú Lưu, bố cháu ở bên này, cháu và mẹ qua đây để thăm bố.”
Ồ? Là người tên Cố Hướng Đông đó, cậu ta cũng ở đây sao? À, đúng rồi, hình như trong tài liệu trước đó có đề cập đến chỗ này.
“Tiểu Bảo giỏi thật đấy.”
“Anh Lưu thật là giỏi, sản nghiệp rải khắp cả nước.” Lưu Dịch là người kinh doanh, không biết anh ta có thiếu nhân viên hay không. “Anh Lưu, thông thường anh tuyển nhân viên kiểu như thế nào?”
“Nhân viên kiểu gì à? Có hai tay hai chân là được.”
“Anh Lưu thật biết nói đùa.” Sở Y Nhất không tin.
“Là thật, tôi không nói dối cô.”
“Vậy anh có thiếu nhân viên không, nhân viên nữ ấy?”
“Sao thế? Là bạn của cô Chu à?”
“ Đúng vậy, cô ấy xảy ra một chút chuyện, giờ đã trở thành người vô gia cư, cho nên tôi muốn giúp đỡ cô ấy một chút.”
“Được rồi, tôi sẽ để lại cho cô địa chỉ và người liên lạc, đến lúc đó cô tìm anh ấy là được.” Lưu Dịch không quan tâm lắm.
“Thật sao, thế thì tốt quá!” Đúng là đang buồn ngủ lại có gối nằm. Lưu Dịch đã tiếp sức cho cô, cô nhất định phải thông báo tin tốt này cho Đổng Như Vân!
“Đi thôi, lên xe đi, tôi mời hai người đi ăn.” Lưu Dịch một tay ôm Tiểu Bảo, tay kia làm động tác mời.
“Anh Lưu khách sáo quá, tôi không có báo trước với người nhà của tôi. Hay vậy đi, ngày mai anh có rảnh không? Tôi sẽ dẫn bạn tôi tới, tôi muốn mời anh một bữa cơm, không biết anh Lưu có thể nể mặt tôi không?” Lần trước cô đã nói với Lưu Dịch rằng cô sẽ mời cơm, lần này gặp nhau, lại có chuyện cần người ta giúp đỡ, cô không thể không bày tỏ một chút.
“Ngày mai à, được.” Lưu Dịch sẵn sàng đồng ý.
“Tốt, vậy thì chúng ta sẽ tập hợp tại quán ăn thuộc nhà nước, có được không?” Mỗi khu vực đều có một quán ăn thuộc nhà nước, không sợ không tìm thấy.
“Đồ ăn ở quán ăn thuộc nhà nước không ngon, để tôi chọn địa điểm cho, đến lúc đó mọi người đi theo tôi là được.”
“Vậy cũng được, tóm lại thì tôi sẽ mời anh, anh ăn vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.” Sở Y Nhất kiến thức có hạn, cô thật sự không biết ngoại trừ quán ăn thuộc nhà nước, còn có hỗ nào có thể ăn được nữa?
“Ha ha, vậy thì tôi phải xơi bữa này thật ngon, dù gì số lượng bán ra của kỳ một rất tốt, đúng lúc ngày mai tôi có thể mang tiền cho cô.” Lưu Dịch mỉm cười.
“Phải không đó, vậy thì thật sự rất cảm ơn ông chủ Lưu. Sau này tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, tuyệt đối không lười biếng. Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, anh chính là ông thần tài của tôi!” Tiền có dư, lòng không hoảng. Sở Y Nhất cũng coi như là một người vợ giàu có!
“E rằng nhận thức của cô về bản thân có hiểu lầm gì đó, cô cũng là bà chủ kia mà.” Lưu Dịch cảm thấy hơi buồn cười, cách nói của Sở Y Nhất khiến anh thấy như đang cho cô công việc. Thật ra, theo một ý nghĩa nghiêm túc, phải là anh đang làm việc cho Sở Y Nhất. Dù gì những công việc sau đó cũng do anh đứng ra hoàn thành, cô ấy mới giống như là một bà chủ.
“Đừng đùa nữa, tôi chỉ là một người nông dân năm thế hệ có xuất thân gia đình ổn định.” Sở Y Nhất thật sự không kham nổi thân phận này, vẫn nên giữ thân phận nông dân một chút.
“Vậy thì tôi đã lỡ mồm rồi.” Lưu Dịch cũng nhận ra rằng nói như vậy không được thích hợp lắm.
“Tuy nhiên, anh Lưu cũng là thần tượng của tôi. Thật kinh ngạc khi anh có thể làm những gì mình muốn.” Đây là sự thật, Sở Y Nhất nghĩ Lưu Dịch nhất định không chỉ là một thương nhân, bề thế sau lưng anh ta nhất định đang nắm giữ quyền lợi gì đó, bằng không không thể nào có thành tựu như bây giờ.
Sau khi chào tạm biệt Lưu Dịch, Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo quay trở lại tìm Đổng Như Vân. Cô đứng ở bên ngoài đợi một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy Đổng Như Vân trở về nhà với điệu bộ mệt mỏi.
“Y Nhất, Tiểu Bảo, sao hai người lại ở đây?” Đổng Như Vân ra ngoài tìm cả một buổi sáng, hỏi quanh cả một vòng cũng không tìm được việc làm. Thời đại ngày nay ai cũng dốc hết sức vì mấy lạng bạc, kiếm được việc làm đã khó, bản thân cô là con gái, điếu này còn gây khó dễ hơn.
“Tại sao cô không nói cho tôi biết, nếu như tôi biết cô đi với tôi sẽ bị mất việc, tôi sẽ không để cô đi.” Sở Y Nhất nói với giọng vừa thương vừa bực.