“Không sao, tìm thêm là được.” Đổng Như Vân không quan tâm.
“ Tôi có quen biết một người bạn, anh ấy nói rằng bên chỗ anh ấy có thể cung cấp một công việc. Trưa mai tôi muốn mời anh ấy một bữa cơm, cô đi cùng với chúng tôi đi.”
“Thật sao? Liệu có gây phiền phức cho cô không?” Gần đây cô mới nhận ra sự khó khăn khi tìm việc làm, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, cô sợ sẽ gây phiền phức cho Sở Y Nhất.
“Không đâu, cô yên tâm đi. Quyết định vậy nhé, ngày mai chúng tôi qua đây đón cô đi chung.”
“Được, vậy ngày mai tôi sẽ đợi mọi người ở đây.”
Sau khi Sở Y Nhất và Đổng Như Vân nói rõ ràng xong, Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo về nhà.
Đổng Như Vân nhìn thấy hai người bọn họ đã đi xa, cô mới xoay người định trở về lại căn phòng nhỏ của mình. Lúc chuẩn bị bước vào, cô phát hiện bên góc có một đống đồ, khi mở ra xem, hóa ra là đồ ăn. Nhất định là vừa nãy Sở Y Nhất đã đặt vào đây.
Đổng Như Vân cảm thấy mắt mình có hơi cay, cô sụt sịt mũi, xách đồ bước vào nơi ở bốn bề đều lọt gió.
“Ngày mai em muốn đi ra ngoài ăn tối Lưu Dịch?” Cố Hướng Đông cau mày khi nghe vợ nói như vậy, sao Lưu Dịch lại ở đây? Không thể nào một mình qua đây để tìm cô vợ nhỏ của anh đâu nhỉ, anh không tin Lưu Dịch lại rảnh rỗi như vậy.
“ Đúng vậy. Hôm qua, Đổng Như Vân đã vì đi tìm Nhị Ni cùng với em mà mất việc, anh không thấy cái nơi mà cô ấy sống đâu, hầy!” Nghĩ đến căn phòng nhỏ đó, trong lòng Sở Y Nhất cảm thấy khó chịu, “ Đúng lúc hôm nay em tình cờ gặp Lưu Dịch, nên đã mở miệng hỏi bên chỗ anh ấy có cần nhân viên nữ hay không. Em bảo rằng em có một người bạn gặp phải chút chuyện, cần có công việc để nuôi sống bản thân, anh ấy đã đồng ý với em. Vừa hay. Lần trước không phải em bảo muốn mời người ta ăn cơm hay sao, chính vì thế đã hẹn với anh ấy đi ăn cơm vào ngày mai, coi như là cảm ơn sự giúp đỡ của anh ấy,”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô vợ nhỏ, Cố Hướng Đông biết rằng cô ấy hẳn không biết thân phận của Lưu Dịch. Một năm sau lần gặp cuối cùng, Cố Hướng Đông cũng đã dùng cách của mình để điều tra một chút, tuy không điều tra ra được nhiều nhưng cũng đủ dùng. Anh cũng nghi ngờ, không biết những thứ mà anh tìm được có phải là những thứ mà người ta muốn cho anh xem hay không. Còn về phần anh, có lẽ anh không giấu được gì trước mặt Lưu Dịch.
“Trưa mai sao? Ở đây đấy?”
“Trưa mai, vốn dĩ em bào đi quán ăn thuộc nhà nước, nhưng anh ấy bảo đồ ăn ở đó không ngon, nói bọn em đến lúc đó đi cùng với anh ấy, em cũng không biết là ở đâu.”
“Ngày mai anh đi với em!”
“Gì?”
Sở Y Nhất cảm thấy bộ dạng của Cố Hướng Đông có chút không bình thường, nhìn thấy điệu bộ của anh khá căng thẳng, anh đang căng thẳng cái gì chứ?
“Chuyện gì vậy?”
“Không phải ngày mai anh phải đi làm sao, có thời gian ra ngoài với em à?” Anh thế này, dù nhìn kiểu gì cũng cảm thấy anh không yên tâm.
“Em cũng đâu thân thiết với Lưu Dịch, đi đâu ăn cơm cũng không biết, làm sao anh có thể yên tâm được. Lỡ như anh ta là người xấu giả vờ nguy trang thì sao.”
“Không thể nào đâu.” Nghe thấy lời phân tích của Cố Hướng Đông, cộng thêm trải nghiệm trên chuyến tàu hỏa, cô cũng hơi do dự.
“Hay là vậy đi, ngày mai anh sẽ đưa mọi người qua đó. Như vậy anh cũng biết được mọi người đang ở đâu, cũng không làm lỡ công việc của anh, được không?”
“Được đó, vậy thì cảm ơn Cục trưởng Cố.”
“Không dám nhận. Vợ à, em lấy thân báo đáp là được rồi, vì em làm bao nhiêu việc anh cũng bằng lòng.”
“Chẳng phải em đã lấy thân báo đáp rồi hay sao, còn muốn như thế nào nữa?” Tên đàn ông xấu xa!
“Vợ, em hiểu mà!” Cố Hướng Đông ôm chầm lấy cô vợ nhỏ, anh cọ râu vào chiếc cổ thanh tú của Sở Y Nhất, khiến cô cười nắc nẻ vì nhột.
“Em không hiểu! Ha ha…”
Ngày hôm sau, Sở Y Nhất dùng ánh mắt căn hận nhìn chằm chằm người đàn ông của mình, khi không lại trồng mấy quả dâu tây trên cổ của cô, bảo cô phải làm sao ra ngoài gặp gỡ người ta đây.
“Cố Hướng Đông, có phải anh tuổi chó hay không?”
“Không, em cũng đâu phải là cục xương, em có thịt mà!” Nói xong, anh nhìn một vài bộ phận trên người của Sở Y Nhất một cách phóng túng.
Sở Y Nhất tức giận đến mức ném đại một thứ gì đó trên tay vào người anh.
Tiểu Vương lái xe đưa Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất và Tiểu Bảo đến đón Đổng Như Vân. Đổng Như Vân nhìn thấy cảnh tượng này, cô hơi kinh ngạc, cô không ngờ rằng chồng của Sở Y Nhất còn có thể lái xe. Lúc ngồi vào ghế lại phúc, Đổng Như Vân rất thận trọng.
Khi cả nhóm đến nơi đã hẹn, bọn họ xuống xe và chào hỏi Lưu Dịch.
“Anh Lưu, tôi đưa nhóm của Sở Y Nhất qua đây.”