“Xin chào Cục trưởng Cố, cùng ăn một bữa cơm nhẹ đi.” Lưu Dịch bước xuống xe và tươi cười chào Cố Hướng Đông.
Hử? Cô từng nói với Lưu Dịch về thân phận của Cố Hướng Đông rồi à? Sở Y Nhất nhìn hai người bọn họ, cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Cố Hướng Đông hoàn toàn không ngạc nhiên với việc Lưu Dịch biết được thân phận của anh, đây là điều nằm trong dự đoán của anh.
“Anh Lưu khách sáo rồi, thật sự rất xin lỗi, tôi còn có việc cần phải làm.”
“Cục trưởng Cố quả là người làm quan, một người lãnh đạo tốt tạo phúc cho cả một phương.”
“Tất cả là một phần của công việc, làm sao sánh được với anh Lưu đây, một người bày mưu nghĩ kế, quyết thắng nghìn dặm.”
Sở Y Nhất cứ cảm thấy hai người bọn họ như đang tàn sát lẫn nhau, là ảo giác của cô à?
“Hai người nên thôi rồi đấy, nói nữa thì trời tối mất.”
“Ha ha, được, hôm nay cô mời cơm, nghe theo cô đấy.” Lưu Dịch cười sảng khoái. Ngay khi anh nhìn thấy những dấu ấn mờ nhạt ở giữa làn tóc của Sở Y Nhất, biểu hiện của anh không thay đổi chút nào, nhưng nụ cười có phần nhạt đi.
Tiểu Vương lái xe đi theo chiếc Mercedes-Benz trước mặt, vòng tới vòng lui, cuối cùng dừng lại trước một sân vườn không dễ thấy.
Tài xế của Lưu Dịch bước tới gõ cửa. Không bao lâu sau, một ông già gầy gò đi tới mở cửa, ông ấy nói với người đứng bên cạnh tài xế: “Thưa ngài, ngài đã về rồi.”, sau đó định mời mọi người vào bên trong.
“Anh về trước đây, mọi người ăn cơm ngon nhé.” Cố Hướng Đông vỗ vai cô vợ nhỏ, lén nhét vào túi cô một ít tiền, “Lát nữa anh đến đón.”
“Cục trưởng Cố bận rộn công việc quá, anh cứ bận việc của anh. Tôi là một người nhàn rỗi, rất dư thời gian, sau khi ăn xong tôi sẽ đưa bọn họ về nhà.” Tay Lưu Dịch kẹp một điếu thuốc, tay còn lại thì đút vào trong túi, anh cứ đứng như vậy nhìn cặp vợ chồng đó.
“Anh Lưu, nếu anh đã nói như vậy, thế đành làm phiền anh rồi.”
“Không có gì phiền cả, làm vì bạn bè thì lấy đâu ra phiền phức.”
“Được rồi, được rồi, hai người lại bắt đầu rồi đấy. Anh đi về đi, em ăn xong sẽ đi về cùng với Tiểu Bảo. Anh làm cứ như em không đi về được nữa vậy.” Sở Y Nhất đẩy Cố Hướng Đông, “Tiểu Bảo nói tạm biệt với bố đi con.”
“Tạm biệt, bố.” Tiểu Bảo vẫy tay chào Cố Hướng Đông một cách ngoan ngoãn.
Cố Hướng Đông xoa đầu của cậu bé, anh gật đầu với mọi người rồi mới lên xe rời đi.
Khi bước vào trong sân vườn, mọi thứ thật cổ kính, toàn là gỗ với cỏ cây, cô cảm thấy rất trang trọng. Mặc dù cô không hiểu gì về kỳ môn độn giáp, phong thủy dịch kinh, nhưng cách bố trí thế này khiến người khác vô cùng thoải mái.
Cách bố trí nội thất cũng hoàn toàn không có một khí chất gì của doanh nhân, như thể đây là cảm giác chiêu đãi người thân, bạn bè tại chính ngôi nhà của mình.
“Thế nào? Môi trường ở nơi này có phải tốt hơn so với quán ăn thuộc nhà nước không?” Lưu Dịch mỉm cười hỏi Sở Y Nhất.
“Anh Lưu, câu nói này của anh thật không công bằng chút nào. Cái này hoàn toàn không thể coi ở mức độ tốt hay không tốt, nơi này … chỉ có một từ mà thôi, tuyệt!” Sở Y Nhất gật đầu, trong mắt tràn đầy sự yêu thích.
Trong mắt của Lưu Dịch, phản ứng của cô gái này có hơi nằm ngoài dự đoán của anh, cô ấy có thể nhìn ra sự khác biệt và bất phàm của nơi này. Thông thường, những người lần đầu tiên đến đây đều không khác gì so với cô gái đang đứng bên cạnh Sở Y Nhất, có hơi thận trọng, như thể cảm thấy bản thân không thể nào hợp được với nơi này. Quả nhiên, ăn cơm thì nên ăn với người có cùng tam quan với mình.
Lưu Dịch mỉm cười và không nói gì.
“À đúng rồi, tôi quên giới thiệu với anh, đây là bạn tốt của tôi, Đổng Như Vân. Đổng Như Vân, đây là anh Lưu, Lưu Dịch.”
“Xin chào, anh Lưu.” Đổng Như Vân đứng dậy chào.
“Đừng khách sáo, cô Đổng. Không biết cô có yêu cầu gì về công việc hay không?”
“Không có yêu cầu gì cả, có thể để tôi tiếp tục sống là được rồi.”
“Được, tôi biết rồi, mời ngồi.”
Đổng Như Vân liếc nhìn Sở Y Nhất một cái, sau đó mới yên tâm ngồi xuống.
“Anh Lưu, rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
“Đừng nói sau này nữa, bây giờ có rồi đây. Tôi đang đói lắm rồi, cô đã chuẩn bị tiền đầy đủ hết chưa.”
“Yên tâm đi, mặc dù không có tiền tài giống như anh Lưu, nhưng tôi vẫn có thể mời anh Lưu bữa cơm.” Sở Y Nhất ước chừng mức tiêu thụ ở đây không thấp, nhưng cũng không phải là nơi mà người bình thường có thể vào được.
Tay cô chạm vào túi áo, cảm thấy bên trong có thứ gì đó nên cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, hóa ra là một xấp tiền. Chắc hẳn Cố Hướng Đông vừa mới nhét vào, anh ấy sợ cô không có tiền trả sao? Bản thân cô còn có tiền hơn cả anh nữa, được chứ. Tuy nhiên, Sở Y Nhất cảm thấy rất ấm áp trước sự tinh tế của anh, cô nhoẻn miệng cười trong vô thức.