Lưu Dịch đang dặn dò đám người ở nơi đây phải lên món theo quy tắc cũ, sau đó anh chợt nhìn thấy nụ cười tươi rói của Sở Y Nhất ở phía đối diện, trong phút chốc bị phân tâm.
“Mẹ, con muốn ăn cái đó.” Khóe miệng của Tiểu Bảo dính nước rau, ngón tay mập mạp chỉ vào món ăn cách cậu bé khá xa.
“Ừ, để mẹ gấp cho con.” Sở Y Nhất vừa định nhấc đũa lên thì Lưu Dịch đã gắp đồ ăn vào trong chén của Tiểu Bảo.
“Cảm ơn chú, đồ ăn của chú rất ngon, ngon giống như cơm mẹ cháu nấu.”
“Ồ? Vậy sao, mẹ cháu giỏi thật!”
“Tiểu Bảo, con đừng có dát vàng lên mặt mẹ. Trình độ nấu nướng này vừa nếm là biết ở cấp bậc cao thủ, tay nghề nấu nướng có tiếng mà không có miếng như mẹ đây không dám so sánh với người ta.” Trước đây, Sở Y Nhất may mắn từng ăn qua các món ăn Trung Quốc được đề xuất trong chuyên mục “ẩm thực trên đầu lưỡi”, đó là vì vị đầu bếp trùng hợp cũng đang ở đấy, cho nên cô mới được thưởng thức tay nghề của vị đầu bếp đó. Giờ đây, khi đứng trước vị đầu bếp làm ra những món ăn này, e là trình độ còn trên cả mức ấy.
“Trẻ con mà nói cô nấu ăn ngon, tức là thật sự rất ngon. Trong thế giới của bọn trẻ, mọi thứ đơn giản như vậy đấy.” Lưu Dịch gấp thêm các món ăn khác cho Tiểu Bảo.
“Như Vân, cô cũng ăn đi.” Sở Y Nhất gắp đồ ăn bỏ vào trong đĩa trước mặt của Đổng Như Vân. Đổng Như Vân ngẩng đầu lên cười cảm ơn Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất tranh thủ đi ra ngoài để thanh toán, nhưng lại nhận được thông báo là không cần thanh toán. Cô hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nhưng bọn họ vẫn không nhận. Vốn dĩ là người mời người ta đi ăn cơm, không thể nào cô lại để Lưu Dịch trả tiền lần nữa, vì thế cô đã đặt 200 tệ ở đó.
Đương nhiên Lưu Dịch cũng biết động tĩnh bên đó, anh xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái của mình, ánh mắt có phần khó hiểu. Bữa ăn hôm nay có giá là 199 tệ, theo như chỉ số giá cả khi ấy, nó gần bằng với tiền lương của một người công nhân nhịn ăn nhịn uống nửa năm. Trong lòng anh nghĩ, tại sao Sở Y Nhất lại có thể ngẫu nhiên đưa ra con số đó?
Đó không phải là ngẫu nhiên, trong lòng Sở Y Nhất biết bữa ăn này không hề rẻ, cho đi 200 tệ khiến trái tim cô đau đớn, nhưng bữa ăn hôm nay thực sự rất xứng đáng. Những nguyên liệu đó rất khó tìm, hơn nữa giá cả cũng không hề rẻ. Cô cũng đã tính rõ ràng rồi, nơi này không có khí chất của một doanh nhân, nhưng bố cục của nơi này, người ra kẻ vào, không ai là người thiếu tiền cả!
Lưu Dịch đưa nhóm người của Sở Y Nhất đi về, Đổng Như Vân xuống xe cùng với Sở Y Nhất và Tiểu Bảo, nếu để Đổng Như Vân một mình đối mặt với Lưu Dịch, cô sẽ rất hoảng loạn.
“Tiểu Bảo, chú cho cháu món đồ chơi này.” Lưu Dịch nói xong, anh đeo vào cổ Tiểu Bảo một mặt dây chuyền bằng ngọc nạm vàng.
“Anh Lưu, cái này đắt quá, chúng tôi không thể nhận.” Thời điểm này rất ít người đeo những món trang sức như vậy, rất dễ gây phiền phức.
“Không sao đâu, sau này cứ để cho thằng bé đeo đi, bảo vệ sự bình an của nó.” Con của liệt sĩ, xứng đáng được bảo vệ, “Cô về đi, Tiểu Bảo buồn ngủ rồi kìa.”
Không còn cách nào khác, Sở Y Nhất đành phải ôm Tiểu Bảo và giấu dây chuyền đi. Khi về lại khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước, trong lòng cô thầm nghĩ, sau này sẽ tặng quà trả lại cho Lưu Dịch.
“Em nói anh ấy tặng đồ cho Tiểu Bảo sao?” Cố Hướng Đông đi làm về, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ đang bận rộn ở nhà. Dưới ánh đèn mờ ảo, mùi cơm nồng nặc, cả thân thể và tinh thần sau một ngày dài mệt mỏi đều cảm thấy thỏa mãn ngay chính giây phút này.
“ Đúng vậy, chính là cái món ở trên cổ của Tiểu Bảo đó. Thằng bé rất thích, nó không muốn tháo xuống, nhưng mà không thể mang món này đi ra ngoài được.”
Cố Hướng Đông nhìn thấy món đồ trên cổ của Tiểu Bảo, anh xoa đầu của thằng bé. Có lẽ Lưu Dịch vẫn chưa biết thân phận của Tiểu Bảo, vậy cũng tốt.
“Cất nó đi, đợi sau này khi điều kiện cho phép rồi, chúng ta sẽ đưa lại cho Tiểu Bảo.”
“Cố Hướng Đông, có phải có chuyện gì đó giữa anh và Lưu Dịch mà em không biết hay không?”
“Em cảm thấy Lưu Dịch là người như thế nào?”
“Khá tốt bụng, khôn ngoan, làm việc gì cũng tính toán kỹ lưỡng. Em đoán thân phận của anh ấy chắc cũng không chỉ là ông chủ của hiệu sách đâu.”
Cô vợ nhỏ rất thông minh, tuy nhiên bây giờ anh cũng không tiện nói.
“Ừ, còn anh thì sao?”
“Hầy, đang nói người ta kia mà, sao lại nhắc tới bản thân anh rồi? Muốn em khen anh thì cứ nói thẳng ra đi!”
“Vậy vợ mau khen anh đi, anh đang lắng nghe đây.”
“Anh bớt đi …”
Anh ấy không muốn nói, vậy thì cô cũng sẽ không hỏi, sau này cô cũng sẽ tự mình tìm ra.