Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 179

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sau hai ngày, Đổng Như Vân đến tìm Sở Y Nhất.

“Y Nhất, anh Lưu đã sắp xếp công việc và chỗ ở cho tôi rồi. Hôm nay tôi sẽ dọn đến đó, cảm ơn cô!” Một ngàn lời một vạn lời cũng chỉ có thể nói một câu cảm ơn, Đổng Như Vân nắm tay của Sở Y Nhất, nước mắt lóe lên trong mắt cô. Cô biết rằng để giúp cô tìm được công việc này, một ngày nào đó trong tương lai, Sở Y Nhất chắc chắn phải bỏ ra một vài thứ.

“Như Vân, khi mọi chuyện đã đã sắp xếp xong xuôi, cô hãy nhớ viết thư cho tôi. Nếu có khó khăn gì, cô có thể nói với tôi. Dù không giúp được gì cho cô, tôi cũng có thể lắng nghe những lời phàn nàn của cô hoặc cho cô lời khuyên. Hãy nhớ, mọi thứ đều phải nhìn về phía trước.”

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

“Ừ.”

Đổng Như Vân xoay người rời đi, giờ đây cô sẽ phải tiếp đón những thử thách mới trong cuộc đời mới này của mình. Mỗi bước đi, cô phải kiên định hơn ai hết.

“Vợ à, mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi, chúng ta đi mua ít đồ ăn Tết nhé?”

“Hả? Không phải chúng ta sẽ quay về xã Hòa Bình để ăn Tết hay sao?”

“Về chứ, nhưng mà anh đã suy nghĩ rồi, anh thấy vẫn nên mua cho hai mẹ con em bộ quần áo mới.”

“Vậy thì đi thôi.” Chỉ mong lần này đừng quá đông người, “Như vậy đi, chúng ta sẽ đi vào thời gian nghỉ trưa của anh, chúng ta đừng đi vào cuối tuần, đông người lắm.”

“Được, nghe em cả.”

Do đó, cả gia đình ba người bọn họ đã đi đến cửa hàng bách hóa vào buổi trưa của ngày trong tuần. Khi vừa đi vào trong, quả nhiên số người đã ít hơn một nửa.

“Cục trưởng Cố, anh thấy chưa, vẫn là em sáng suốt. Hôm nay thật ít người, chúng ta có thể đi dạo thật đã.”

Lần trước, khi mời đồng nghiệp của Cố Hướng Đông đến nhà ăn cơm, cô đã nhận được một vài tấm phiếu, bây giờ đúng lúc có thể dùng tới. Người trong nhà khá đông, nên mua nhiều đồ một chút.

Lúc đi đến quầy bán giày, Sở Y Nhất nhìn thấy đôi giày bông kiểu cũ màu đen, trông rất ấm áp.

“Xin chào, xin hỏi loại giày này có cần phiếu không?” Sở Y Nhất hỏi nhân viên bán hàng.

“Quy tắc mà cũng không rõ, còn ra ngoài mua đồ làm cái gì chứ?” Nhân viên bán hàng nghịch đồ trong tay, đánh giá Sở Y Nhất từ đầu đến chân, ước chừng Sở Y Nhất mua không nổi nên không muốn bắt chuyện nhiều làm gì.

“Nếu như mua đồ mà cái gì cũng nắm rõ, vậy thì còn cần các người ở đây làm gì, chúng tôi tự giải quyết là được.”

“Cô có ý gì đây?” Nhân viên bán hàng đặt đồ trong tay xuống, nhìn chằm chằm Sở Y Nhất.

“Cô có ý gì thì tôi có ý đó!” Sở Y Nhất cũng thấy rất kỳ quái, tại sao mỗi lần cô đi ra ngoài đều gặp phải những chuyện như thế này.

Thật ra cũng không phải chỉ mình Sở Y Nhất gặp phải chuyện như thế, hầu hết mọi người đều đã từng gặp phải chuyện như vậy. Nhưng có rất ít người dám cương lại giống như Sở Y Nhất, mọi người đều bày tỏ với thái độ “nhiều một chuyện, chi bằng bớt một chuyện”, vì thế mới không tinh toán so đo thêm làm gì.

“Đồng chí, đồng chí, cô cần tìm hiểu cái gì? Tôi sẽ trả lời cho cô.” Lúc này, một nhân viên bán hàng khác đi qua.

Hừ!

Hừ!

“Xin chào, tôi muốn hỏi mua loại giày bông này có cần phiếu không?” Sở Y Nhất lập tức thay đổi thái độ tươi cười, cô hỏi người trước mặt.

Ôi, cô gái này thay đổi sắc mặt nhanh quá.

“Kiểu giày này của chúng tôi không cần phiếu, chỉ cần có tiền là mua được.”

“Không cần phiếu càng tốt. Lấy cho tôi ba đôi kiểu nữ, kiểu nam cũng như vậy.” Sở Y Nhất không biết số đo cụ thể của từng thành viên trong gia đình, cô chỉ có thể ước chừng đại khái. Tóm lại, mua to hơn một chút thì vẫn có thể mang, nhưng mua nhỏ quá thì mang không được.

Nhân viên bán hàng trước mặt và nhân viên bán hàng vừa rồi đều sững sờ, không ngờ cô gái này mua một lúc nhiều đôi giày như vậy. Tuy nói trả lương cứng, nhưng bọn họ vẫn được hưởng tiền hoa hồng vào những ngày gần lễ giống thế này, nếu có thể bán được nhiều thì tiền lương của bọn họ cũng sẽ cao lên một chút. Giờ đây, nhân viên bán hàng vừa nãy ương ngạnh với Sở Y Nhất cảm thấy vô cùng tiếc nuối, tiền hoa hồng cho sáu đôi giày này cũng rất đáng kể, thậm chí còn có thể mua được nửa cân kẹo cho con của mình ăn.

Sở Y Nhất cầm chặt hai túi giày, cô ngoái đầu ra nhìn, không biết Cố Hướng Đông đưa Tiểu Bảo đi đâu rồi. Thôi bỏ đi, mặc kệ bọn họ đi đâu, nếu nói về việc đi dạo, đàn ông là thứ không thể tin cậy được, lớn nhỏ đều như nhau.

Sở Y Nhất bước đến quầy quần áo nam xem thử, bộ áo dài Trung Sơn, đối khâm. Trong đầu cô nghĩ ngợi một hồi liền thấy buồn cười, cô không thể tưởng tượng cảnh Cố Hướng Đông mặc bộ áo đối khâm này sẽ trông như thế nào, nhưng cái áo khoác màu cà phê sẫm kia thì khá là đẹp.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 179