Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 180

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Xin chào, có thể lấy chiếc áo khoác lớn kia cho tôi xem một chút được không?”

Nhân viên bán hàng nhìn Sở Y Nhất tay xách nách mang, vui vẻ lấy bộ quần áo xuống và đưa cho Sở Y Nhất.

“Cảm ơn.”

Khi dùng tay chạm vào, cảm giác rất tốt.

“Cô gái thật có mắt nhìn, chiếc áo này được làm bằng lông cừu, khi mặc lên vừa nhẹ vừa ấm, nếu kết hợp với áo len lông cừu của chúng tôi, chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Sở Y Nhất ngước đầu lên nhìn chiếc áo len lông cừu, quả thật không tệ.

“Cái này có cần phiếu không?”

“Chỗ chúng tôi cũng chỉ có một chiếc áo khoác này thôi. Không giấu gì cô, thông thường chẳng ai muốn mua nó cả, ai cũng nghĩ nó không ấm áp. Chúng tôi đã treo nó lâu như vậy rồi, cho nên nếu cô muốn mua, chúng tôi sẽ làm đơn cho cô, không cần phiếu, cô đưa chúng tôi 35 tệ là có thể cầm đi rồi.”

35 tệ, hơi đắt.

“18 tệ, tôi sẽ lấy thêm áo len lông cừu.” Nếu đã nói như vậy, không trả giá thì thật không thích hợp lắm nhỉ? 35 tệ có thể mua được mấy chiếc áo bông, tuy nhiên cô thật sự không muốn để Cục trưởng Cố nhà cô mặc những chiếc áo bông đó, trông khác gì ông già đâu.

“Cô gái lại còn dám trả giá nữa sao, thế thì chẳng phải chỉ còn nửa giá thôi à. Cô tăng thêm một chút nữa đi, tôi cũng sẽ dễ làm đơn hơn.” Dáng vẻ của nhân viên bán hàng rất khó xử.

“Hai chiếc áo len lông cừu, cộng thêm hai chiếc áo sơ mi.”

“Được.”

Lần trước, Lưu Dịch lại đưa cho cô số tiền gần 2,000 tệ, cô lấy ra một ít mua quần áo cho Cố Hướng Đông, nhưng cũng chẳng ít. Quan trọng là không cần phiếu, chuyện mà tiền có thể giải quyết thì không phải là chuyện khó khăn.

Ngay khi Sở Y Nhất đang suy nghĩ làm sao để xách đống đồ này thì Cố Hướng Đông đã ôm Tiểu Bảo đi tới, trong tay của Tiểu Bảo đang ôm một đống đồ ăn kèm đồ chơi.

“Tiểu Bảo, tại sao con lại mua nhiều đồ như vậy? Không phải mẹ đã nói rồi sao, chỉ có thể mua một món đồ chơi mà thôi.” Sở Y Nhất không muốn Tiểu Bảo nuôi dưỡng thói quen xấu.

“Mẹ, những món này còn có của các anh nữa, không phải đều của riêng con.”

“Vậy sao, thế mẹ đã hiểu lầm con rồi, mẹ xin lỗi. Tiểu Bảo của chúng ta thật tốt, còn nghĩ tới các anh nữa.” Tốt lắm, Tiểu Bảo.

“Để anh xách đồ cho, em đã mua gì thế?”

“Về nhà rồi xem. Em muốn đi mua thêm hai bộ áo bông cho mẹ và bố, phải là loại mới và ấm.”

“Ừ.” Cô vợ nhỏ của anh làm cái gì cũng đều nhớ tới bố mẹ của anh, trong lòng anh cảm thấy thật thoải mái.

Cuối cùng, Sở Y Nhất bế Tiểu Bảo, Cố Hướng Đông thì khiêng đồ, cả ba người họ bội thu quay về nhà.

Còn chưa kịp vào nhà thì đã gặp Hứa Hương Thảo đang đi ra, cô ấy nhìn gia đình của Sở Y Nhất rồi nói: “Ôi trời, em gái, mua nhiều đồ thế, chắc tiêu không ít tiền đâu nhỉ. Gia đình của em sống những tháng ngày thật t…”

“Tiếc là mùa đông này lại không có bắp cải để ăn. Chị dâu, số bắp cải mà chị thiếu của nhà em, đến khi nào thì mới trả đủ đây?” Cô kịp thời mở miệng, chặn lại những lời mà Hứa Hương Thảo định nói.

Hứa Hương Thảo bị chặn họng ngay tại chỗ, Sở Y Nhất này đúng là một con hầu tinh, cô muốn nói cái gì, cô ấy cũng đều biết.

“Chị dâu, hai ngày nữa bọn em phải về lại quê nhà một chuyến, nhưng không thể làm lỡ việc đền bắp cải của chị được. Đến lúc đó chị hãy để bắp cải ở bên nhà chị dâu Hà Thúy Lan giúp em nhé. Không phải người ta hay nói, nên trả sạch những gì còn nợ của năm trước, có như vậy mới thuận lợi và phát tài trong năm mới, đúng không Cố Hướng Đông?”

“Ừ, đúng vậy.”

Hứa Hương Thảo quay trở về nhà mình trong tình trạng thê lương.

Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ, cũng may có Tiểu Vương lái xe nên bọn họ không đến mức phải tay xách nách mang cả đống đồ. Đã đi ra đây được 10 ngày rồi, bọn họ thật sự rất nhớ ngôi nhà nhỏ của mình.

Mẹ cả Tôn biết hôm nay gia đình thằng út về nên đã thức dậy từ sớm để qua nhà dọn dẹp sân vườn. Không lâu sau, Hà Ngọc Lan cũng đi qua cùng với Tiểu Trụ.

Trần Chiêu Đệ ngủ đến khi mặt trời lên cao. Lúc cô thức dậy, không ngờ trong nhà lại không có gì ăn, cô lập tức bắt đầu khó chịu.

“Cố Kiến Quốc, có phải anh đã quên trong nhà này còn có một người như tôi sao, ăn cơm mà không chừa lại một miếng nào cho tôi cả. Rốt cuộc có cho đứa con trong bụng tôi một con đường sống không vậy!”

“Ồn ào cái gì chứ, mọi người có ai đã ăn đâu. Có lần nào ăn cơm mà bỏ em một mình không, nói chuyện thì cũng nên có lương tâm một chút!” Kể từ khi Trần Chiêu Đệ trở lại, Cố Kiến Quốc thực sự sống rất khổ sở. Không có ngày nào mà Trần Chiêu Đệ không kiếm chuyện, người trong nhà làm gì cũng không vừa mắt với ý của cô ấy, nhà có mấy người, vậy mà đều bị cô ấy bắt bẻ đủ điều. Cố Kiến Quốc cảm thấy, trên thì xấu hổ với bố mẹ, dưới thì mất mặt với em.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 180