“Vẫn chưa ăn ư, lừa ai vậy. Có phải mọi người đã ăn sạch hết cơm sau lưng tôi không.” Gần đây Trần Chiêu Đệ ăn ngon ngủ kỹ, lại còn không làm việc, bụng của cô đã căng tròn. Lúc này cô đứng đó chống nạnh, chỉ tay vào mặt của Cố Kiến Quốc. Cố Kiến Quốc cảm thấy Trần Chiêu Đệ chẳng khác gì một con dọa xa.
“Tin hay không thì tùy.” Nói xong, anh phóng người bước ra khỏi nhà.
Trần Chiêu Đệ nhìn căn nhà trống rỗng không người, trực tiếp đi vào bếp lấy một con d.a.o và đi đến phòng của mẹ cả Tôn. Cô tìm chiếc hộp gỗ lớn mà mẹ cả Tôn thường dùng để đựng đồ, bắt đầu dùng d.a.o mở chiếc hộp ra, sau đó lấy đồ bên trong đó ra ăn.
Ai biểu mấy người không cho tôi ăn, đều là do mấy người ép tôi.
Trần Chiêu Đệ vừa ăn ngấu nghiến, vừa chửi bới.
Sau khi mẹ cả Tôn và Hà Ngọc Lan thu dọn xong sân vườn, bọn họ đem đồ ra phơi rồi trở về gia đình họ Cố để chuẩn bị nấu nướng và ăn uống. Lúc về tới nhà, bọn họ nhìn thấy Trần Chiêu Đệ từ trong phòng đi ra với vẻ mặt u ám, nhìn thấy hai người bọn họ cũng không chào hỏi gì, chỉ rót một cốc nước rồi quay trở về phòng.
Làm xong cơm, mẹ cả Tôn quay lại phòng lấy ít đồ, bà ấy phát hiện chiếc hộp gỗ của mình đã bị cạy tung. Nhìn vào bên trong vô cùng lộn xộn, bà ấy còn tưởng rằng có trộm, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Kiến Quốc, hôm nay khi con dậy, con vẫn luôn ở nhà phải không? Hộp gỗ trong phòng mẹ bị ai đó cạy rồi, đồ bên trong bị rối tung cả lên, lẽ nào có trộm?”
“Không thể nào.” Cố Kiến Quốc nói xong, anh chạy vào xem xét, quả thật là như vậy, “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, Trần Chiêu Đệ vẫn luôn ở nhà, con đi hỏi cô ấy xem có nghe được gì không.”
Chỉ là, khi hai người bọn họ đến phòng của Trần Chiêu Đệ, sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi. Phải rồi, không cần tìm trộm nữa, chẳng phải trộm ở đây hay sao.
“Trần Chiêu Đệ, rốt cuộc cô muốn làm cái gì vậy? Có phải cô đã cạy hộp gỗ trong phòng của mẹ hay không?”!” Đường gân trên trán Cố Kiến Quốc nổi lên ngay lập tức.
“Là tôi cạy đấy, ai bảo mọi người không cho tôi ăn cơm. Dù thế nào, tôi cũng không thể để đứa trẻ trong bụng tôi đói được, nếu không tìm đồ ăn thì phải làm sao?” Sắc mặt của Trần Chiêu Đệ coi như đây là chuyện đương nhiên, trong miệng vẫn không ngừng ăn đồ ăn.
Mẹ cả Tôn cảm thấy bản thân choáng váng, đứng không vững. Cố Kiến Quốc nhìn mẹ của mình, anh nhanh chóng chạy đến đỡ và hỏi han: “Mẹ, mẹ làm sao thế?” Sau đó anh đỡ bà ấy ra ngoài tìm một chỗ để ngồi xuống.
“Cố Kiến Quốc, nếu như con muốn mẹ sống thêm vài năm nữa, con ra ngoài ở đi, coi như mẹ cầu xin con đấy. Sống tốt hay không tốt cũng đều là cuộc sống của hai đứa, có được không?”
Cố Kiến Quốc quỳ xuống trước mặt mẹ của mình, anh cúi đầu gối lên đùi của bà ấy, khóc không thành tiếng. Anh không ngờ rằng, dạo gần đây mẹ của mình đã chịu nhiều tủi thân đến như vậy, bà ấy mắt nhắm mắt mở, cái gì có thể cho qua được thì cho qua. Nhưng bây giờ, mẹ của anh đã mở miệng cầu xin anh dọn ra ngoài sống, trong lòng anh như bị ai đó xé toạc ra, đau đớn tột cùng.
Những người còn lại trong gia đình họ Cố cau mày, tâm trạng ai nấy cũng nặng nề.
Mãi cho đến khi Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất và Tiểu Bảo trở về, trong nhà mới có vài tiếng cười đùa.
“Mẹ, bọn con đã về rồi.” Sở Y Nhất vừa xuống xe liền nắm lấy tay mẹ cả Tôn, không biết có phải ảo giác hay không, cô cứ cảm thấy sắc mặt của mẹ cả Tôn không được tốt lắm.
“Trở về là tốt rồi, trên đường chắc là mệt lắm rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi đi, mẹ nấu cơm cho.” Mẹ cả Tôn nắm lấy tay Sở Y Nhất, bà ấy thật sự rất kích động. Trong căn nhà này, e là cũng chỉ có Sở Y Nhất mới có thể trị được Trần Chiêu Đệ.
“Không vội đâu. Mẹ, nhìn này, con đã mua áo bông cho mẹ và bố, hai người thử xem có vừa không?” Sở Y Nhất giống như một đứa trẻ. Khi mua đồ cho bố mẹ mình, cô chỉ muốn lập tức khoe cho bọn họ xem đầu tiên, sau đó chờ bọn họ thử vào và khen ngợi mình.
“Hai đứa mua cho bản thân được rồi, bố mẹ đã già, làm gì còn cần sử dụng quần áo mới nữa.”
“Quần áo mới rất ấm, đồ mà bố mẹ đang mặc đã không còn ấm nữa rồi. Người trẻ vẫn chịu lạnh được, nhưng bố mẹ thì phải mặc đồ ấm một chút.”
“Con cứ để dành cho mình đi, mẹ có quần áo mà.”
Lúc này, khi Sở Y Nhất và mẹ cả Tôn đang đùn đẩy cho nhau, Trần Chiêu Đệ bước ra và nói: “Không ai cần thì cho con đi. Con đang mang thai, không chịu lạnh được, đúng lúc đang thiếu một cái áo bông mới.” Sắc mặt của Trần Chiêu Đệ không thay đổi, cô mở miệng ra đòi áo bông.