Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 182

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Nếu chị muốn quần áo mời, vậy thì chị đi tìm mẹ của mình mà đòi ấy. Bộ đồ này là em mua cho mẹ, chỉ có thể là của mẹ.” Trần Chiêu Đệ là cái thá gì chứ, nói chuyện không biết dùng não. Thật hối hận khi mua giày vải cho Trần Chiêu Đệ.

Sau khi nghe Trần Chiêu Đệ nói, mẹ cả Tôn không đùn đẩy nữa, bà nhanh chóng lấy áo bông mặc lên người. Kích thước vừa đủ, mặc lên rất ấm.

Thấy Trần Chiêu Đệ quấy rầy thế này, Sở Y Nhất cũng không muốn lấy những món đồ kia ra nữa, lát tính sau.

“Tiểu Xuyên, Tiểu Trụ, mau qua đây. Tiểu Bảo có đem đồ chơi về cho hai cháu này, qua đây nhanh lên.”

Hai đứa trẻ sốt ruột chạy đến vây quanh Tiểu Bảo, sau đó cả bọn đều bỏ đi chơi với đồ chơi của bọn chúng

Trần Chiêu Đệ nhìn thấy túi này túi kia chất đống, cô trực tiếp đi tới dùng tay mò mẫm.

“Trần Chiêu Đệ, có phải chị tìm lộn chỗ rồi không, ở đây đều là đồ mà bọn em mang về, mời chị bỏ tay ra.” Không hề biết giới hạn là cái gì à.

“Xí.” Trần Chiêu Đệ liếc một cái, sau đó đi về lại phòng của mình.

Một lúc sau, tiếng gào khóc của Trần Chiêu Đệ vang lên, bảo rằng cô ấy bị đau bụng. Mọi người tưởng rằng cô ấy lại muốn giày vò Cố Kiến Quốc nên không thèm để ý. Ai ngờ đâu Cố Kiến Quốc lại chạy ra ngoài với vẻ mặt hốt hoảng: “Mẹ, Chiêu Đệ chảy m.á.u rồi.”

Mẹ cả Tôn sững sờ, bà ấy chạy nhanh vào bên trong, Trần Chiêu Đệ đau đớn đến mức mặt trắng bệch, trán nhễ nhại mồ hôi.

“Sao đột nhiên xảy ra chuyện này? Mau đi mượn xe, tới bệnh viện.”

Cố Kiến Quốc ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Còn chưa tới bệnh viện thì đứa trẻ đã lọt ra ngoài, mới ba bốn tháng, là một bé gái.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ tiến hành phẫu thuật nạo tử cung, sau đó lại hỏi Trần Chiêu Đệ đã ăn cái gì. Ngay khi nghe rõ đầu đuôi sự việc, bác sĩ lập tức tìm ra nguyên do. Trần Chiêu Đệ đã ăn sạch bánh Sơn Tra mà cô lấy ra từ trong tủ gỗ của mẹ cả Tôn, món này thúc đẩy lưu thông m.á.u và loại bỏ huyết ứ, nếu như ăn nhiều, ắt phải xảy ra chuyện.

Cảm xúc của Trần Chiêu Đệ không ổn định, cô đã gào khóc trong bệnh viện.

“Cố Kiến Quốc, người nhà anh đều là kẻ sát nhân, là mấy người đã hại con của tôi. Mấy người quá tàn nhẫn, ngay cả đứa trẻ nằm trong bụng vẫn chưa chào đời cũng không tha, mấy người sẽ gặp quả báo…”

Mẹ cả Tôn vào bệnh viện để ở cùng với Trần Chiêu Đệ, khi nghe thấy những lời hàm hồ của cô, mẹ cả Tôn tức giận bỏ đi tại chỗ.

Những người khác trong phòng bệnh không biết thực hư ra sao, ai cũng tưởng rằng bà mẹ chồng này đã hãm hại đứa con dâu đang mang thai. Cùng với sự nghiêm túc khi khóc của Trần Chiêu Đệ, điều đó càng làm tăng thêm độ tin cậy.

“Chiêu Đệ, cô đừng ăn nói linh tinh. Nếu như không phải do cô cạy cái tủ gỗ của mẹ ra và ăn đồ ăn trong đó, làm sao có thể như thế này? Cô đừng có làm khổ nữa được không?” Cố Kiến Quốc nói xong, anh ngồi xổm trên đầu giường bệnh, dáng vẻ vô cùng bất lực.

Mọi người xung quanh nghe vậy, ồ, thì ra là do cô gái đó đã tự ý ăn cắp đồ ăn.

“Vậy thì tại sao tôi phải cạy hộp, chẳng phải cũng vì mấy người không cho tôi ăn cơm hay sao!”

Ơ, mọi người nghe thế lại nghĩ, bà mẹ chồng này đối xử thật tàn nhẫn với đứa con dâu. Không cho cô ấy ăn cơm, vì đói không chịu nổi cho nên mới cạy hộp và tìm đồ để ăn.

“Trần Chiêu Đệ, người đang làm, trời đang nhìn. Cả nhà chưa ai ăn cơm cả, mọi người ai cũng ra ngoài vì có việc cho nên mới về muộn, con bớt chụp mũ đi. Con đi xem thử, có bao nhiêu người phụ nữ đang mang thai mà lại được nuôi nấng, chăm sóc giống như con. Chân thì thô, bụng thì tròn, vậy mà con còn không biết xấu hổ nói mẹ không cho con ăn cơm?” Mẹ cả Tôn cảm thấy rất mất mặt, bà bắt đầu tranh cãi với đứa con dâu của mình dưới mắt của bao người xung quanh. Tuy nhiên, có những lời nếu như không nói ra, sẽ rất bí bách, “Mẹ không muốn cãi nhau với con nữa, con lo mà dưỡng bệnh đi, đừng để bệnh vặt rồi lại bảo do mẹ nổi nóng, mẹ không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”

Mọi người xung quanh nghe thế, đầu óc bọn họ muốn úng nước. Thước đo công lý trong lòng họ luôn nghiêng ngả, mệt mỏi thật đấy. Thôi dẹp đi, cứ coi như không nghe thấy gì, nhà ai mà chẳng có một chút chuyện vặt vãnh đâu chứ!

Sau khi ở bệnh viện hai ngày một đêm, Cố Kiến Quốc đã giúp Trần Chiêu Đệ mặc quần áo và đội mũ để chuẩn bị quay về lại xã, nhưng Trần Chiêu Đệ không bằng lòng.

“Quần áo của em không tốt, vừa rách vừa cũ, cũng không ấm áp gì. Ngoài trời thời tiết lạnh như vậy, nếu như đi về, em chắc chắn sẽ bệnh.” Cô ngồi trên giường bệnh, không muốn đi xuống.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 182