Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 184

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trần Chiêu Đệ nằm trên giường vẫn chưa ngủ, nghe thấy Sở Y Nhất bước vào sân và nói chuyện với mẹ chồng của mình, chắc chắn lại đang nói xấu mình không chừng. Cô dỏng tai lên nghe, nhưng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, trong lòng cảm thấy buồn bực.

Mẹ cả Tôn cầm lấy trứng và đường nâu từ tay Sở Y Nhất, đường nâu này là một món đồ tốt, lại còn là hàng bán chạy. Bà vội vàng xuống bếp làm một bát trứng đường nâu cho Trần Chiêu Đệ, nhân lúc còn đang nóng, bà bưng lên để bên cạnh giường của Trần Chiêu Đệ.

“Kiến Quốc, bảo vợ con ngồi dậy và ăn cái này đi. Đây là đường nâu và trứng gà mà Y Nhất đem qua cho đấy.”

“Vâng.”

Cố Kiến Quốc vội vàng cầm lấy, vỗ vỗ Trần Chiêu Đệ: “Dậy ăn chút đồ nóng rồi ngủ, trứng đường nâu đó, đúng lúc thích hợp cho em ăn.”

Trần Chiêu Đệ vốn dĩ vẫn chưa ngủ, một bát trứng đường nâu mà muốn cô phải ngồi dậy? Cô muốn ăn canh gà, ăn thịt gà.

“Làm cái gì vậy, em không muốn ăn cái này, em muốn ăn canh gà!” Trần Chiêu Đệ nói xong, cô hất đôi tay của Cố Kiến Quốc đang đặt lên vai của mình, tình cờ va phải vào bát. Một tiếng loảng xoảng vang lên, canh trứng đường nâu nóng hổi đã vương vãi lên nửa cánh tay của mẹ cả Tôn, cơn đau khiến bà đột ngột la lên “ui da”.

Cố Kiến Quốc nhìn thấy mẹ của mình bị phỏng, anh tức giận đá vào bát: “Ăn hay không thì tùy!”

Sau đó, anh nhanh chóng đưa mẹ mình ra ngoài để ngâm nước lạnh!

Trần Chiêu Đệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ vội vã chạy ra ngoài, cô hơi chột dạ: “Không phải em cố ý, ai biết là sẽ va vào bát đâu …”

“Chuyện gì thế này?” Sở Y Nhất nhìn thấy Cố Kiến Quốc và mẹ cả Tôn vội vã chạy ra ngoài, hai người bọn họ phóng tới chỗ có nước lạnh, cô nhanh chóng đi qua xem.

Không nhìn thì sẽ không biết, cả người của Sở Y Nhất như muốn nóng lên. Cánh tay của mẹ cả Tôn dưới lớp áo dày kia đã bị bỏng đến mức đỏ cả một mảng, vị trí chính giữa còn có một vài bọc nước, chỉ nhìn cũng thấy đau.

“Mẹ, đợi chút, con quay về nhà tìm thuốc trị bỏng cho mẹ.” Không đợi mẹ cả Tôn trả lời, cô chạy một mạch về căn nhà nhỏ của mình.

“Em chạy nhanh đến mức hộc hơi làm gì thế?” Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ của mình, anh thắc mắc.

“Mẹ bị bỏng, em về nhà lấy thuốc trị bỏng.” Sở Y Nhất vừa tìm thuốc trị bỏng vừa trả lời Cố Hướng Đông, nhưng tìm nửa ngày trời vẫn không tìm thấy. Cô dứt khoát bàn bạc với quản gia nhỏ, sau đó cô dùng đồ đổi thuốc trị bỏng tốt nhất trong hệ thống trang trại, tiếp theo cô xé bao bì bên ngoài ra một cách tháo vát, chỉ để lại một chai thuốc trần truồng.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao mẹ lại bị bỏng?” Cố Hướng Đông nghe thấy mẹ mình bị thương, anh lập tức đứng dậy và hỏi với giọng lo lắng.

“Em cũng không biết, anh và em cùng đi qua đó xem.”

Đôi trẻ lại nhanh chóng quay trở về nhà họ Cố.

Bôi thuốc màu trắng thật nhẹ lên chỗ bị thương, cơn mát lạnh lập tức làm giảm mức độ đau xuống thấp. Tuy nhiên, tạm thời không thể để thuốc dính vào quần áo. Xem ra mùa đông sẽ khó khăn hơn rồi, không thể cứ để cả cánh tay lộ ra ngoài trong thời tiết lạnh được.

“Đến bệnh viện quấn băng gạc lại, chắc không sao đâu. Chỉ là nếu làm như vậy thì sẽ hơi bí, không biết có ảnh hưởng gì không, chúng ta đi khám xem sao, vậy cũng yên tâm hơn.” Sở Y Nhất nhìn mẹ cả Tôn, cô chưa từng học qua y khoa, không biết có được hay không.

“Không đi, mẹ không đi đâu. Mẹ vừa mới từ bệnh viện về, mẹ không muốn đi nữa, mẹ thật sự không thích chỗ đó lắm.” Cũng khó trách, mới được có bao lâu, người trong nhà lại đi bệnh viện hai lần. Cũng sắp đến Tết Nguyên Đán, tâm trạng của mẹ cả Tôn thế này cũng là chuyện bình thường.

Cuối cùng, bọn họ đi tìm một bác sĩ trong xã, băng bó vết thương đơn giản.

Trong lòng của Sở Y Nhất cảm thấy khó chịu, cô cũng không muốn ở nhà họ Cố nữa. Cô nói với mẹ cả Tôn và Hà Ngọc Lan một tiếng, sau đó ba người bọn họ quay trở về căn nhà nhỏ của mình.

“Anh ba, chị ba, hai người về rồi à?” Đang đi trên đường thì gặp Lục Ái Quốc, Lục Ái Quốc rất kích động khi nhìn thấy Sở Y Nhất.

“ Đúng vậy, cũng sắp đến Tết mà!”

“ Đúng vậy, cũng sắp đến Tết rồi.” Vẻ mặt của Lục Ái Quốc nhất thời mất tự nhiên, anh không có bố cũng chẳng có mẹ, đón Tết cái gì chứ, chẳng liên quan gì đến anh!

Sở Y Nhất nhìn thấy thế, cô cũng không nói gì.

“Cố Hướng Đông, em thật sự không biết chị dâu lớn của anh đang nghĩ cái gì. Anh nói xem, sống bình yên lại không muốn, ngày nào cũng giày vò nhau. Bây giờ em không muốn đi qua chỗ bố mẹ nữa, bực mình.” Sở Y Nhất nói với vẻ bất lực.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 184