Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 190

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Về phần bàn khác, cũng không ai quan tâm lắm. Rượu thơm đồ ngon, ai cũng không muốn đi quản mấy chuyện khác nữa. Tóm lại, nhìn thì cũng không có vấn đề gì to tát.

Một bữa cơm mà mấy người đàn ông ăn từ trưa đến chiều, hai chai rượu mà Lục Ái Quốc mang tới hoàn toàn không đủ uống. Sở Y Nhất lại lấy ra vài chai, mọi người cũng không quan tâm Sở Y Nhất đã lấy rượu từ đâu ra, chỉ cảm thấy mùi vị của rượu rất ngon. Chắc chắn là ngon rồi, Sở Y Nhất đã đổ rượu Mao Đài vào trong bình rượu, còn có thể không ngon à!

Kết thúc cuộc nhậu, cả đám gần như say khướt, Lục Ái Quốc ôm lấy Cố Kiến Quân và hét lên trong mơ màng: “Chú ơi, chú thật có phúc. Ba anh em nhà chú, người thì có triển vọng hơn người kia, người thì hiếu thuận hơn người kia. Chú à, những ngày tháng tốt đẹp của chú với thím vẫn còn ở phía sau.”

Cố Kiến Quân cũng ôm lấy Lục Ái Quốc: “Ừ, nói đúng lắm. Nào, chú cháu mình uống thêm ly nữa.”

Sau đó, hai người bọn họ cụng thêm vài lần nữa nhưng không phát ra tiếng nào.

“Cháu nói này, có phải chú uống nhiều quá rồi không, sao cầm ly rượu mà còn lắc lư thế kia, chúng ta không cụng được ly nào.”

Trong mắt người khác, bọn họ là hai kẻ say rượu, mắt híp tới mức muốn cụng ly mà cũng cũng không xong.

“Anh à, em thật sự rất ngưỡng mộ anh, có bố mẹ ở bên cạnh. Thằng em trai đây thật sự rất ghen tị, nếu như mẹ vẫn còn có thể ở bên cạnh em, em bằng lòng lấy tuổi thọ mười mấy năm của mình ra đổi.” Lục Ái Quốc nói một hồi, anh khóc như một đứa trẻ. Anh thật sự rất nhớ mẹ, nhưng đáng tiếc, cả đời này anh sẽ không bao giờ được gặp mẹ!

Ngay khi Sở Y Nhất bước vào, cô thấy Lục Ái Quốc đang ôm bố Cố, nước mắt đầm đìa, còn nói điều gì đó về việc nhớ mẹ.

Sở Y Nhất cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót, Lục Ái Quốc sống thật không dễ dàng gì. Vào cái ngày mà nhà nào nhà nấy đoàn tụ với nhau, khó trách cậu ta lại khó chịu thế này.

“Vợ, vợ, đây là vợ của tôi.” Cố Hướng Đông cũng đã uống không ít, vừa thấy Sở Y Nhất bước vào liền cười ngờ nghệch, anh nắm lấy tay cô giới thiệu với những người đang say mèm còn lại.

“Vợ à, sao em lại đến đây?”

“Em đến đón anh về nhà.” Sở Y Nhất không muốn tính toán với người say.

“Ồ, về nhà, được rồi, về nhà thôi.” Nói xong, anh định bước xuống giường, nhưng đầu óc choáng váng. Sở Y Nhất đỡ anh, bản thân cô cũng lắc lư theo anh. Thôi bỏ đi, nhìn điệu bộ anh như thế này, cô cũng không có bản lĩnh dìu anh về lại ngôi nhà nhỏ nữa, cô kéo anh vào trong căn phòng trước kia của hai người họ quăng anh lên giường.

“Ừ, vợ à, đến nhà rồi sao? Nào, ngủ thôi.” Cố Hướng Đông sau cú ngã mới có chút tỉnh táo, nhìn thấy mình đang nằm trên giường, anh vươn tay ra kéo cô vợ nhỏ của mình lại. Sở Y Nhất không kịp phòng bị, trong chốc lát cô ngã lên người của Cố Hướng Đông.

Cơ thể anh nổi đầy gân, cứng ngắc, cằm của Sở Y Nhất đập vào, khiến cô đau không tả được. Cô tức giận đến mức há mồm cắn cánh tay của Cố Hướng Đông, nhưng Cố Hướng Đông không có phản ứng gì cả, cô thấy thật buồn chán nên không cắn anh nữa. Sở Y Nhất phải dùng rất nhiều sức mới có thể thoát ra khỏi lòng của anh.

Sau đó, Sở Y Nhất kéo chăn đắp lên người của anh rồi mới đi ra ngoài. Nhìn thấy chỉ còn lại mỗi Lục Ái Quốc trong căn phòng mà vừa rồi bọn họ ngồi ăn uống với nhau, nhưng Lục Ái Quốc cũng đã có chăn đắp, cô mặc kệ cho bọn họ ngủ, giấc ngủ này e là cũng phải tới tối mới có thể thức dậy.

Vào ngày đoàn tụ gia đình này, không phải ai cũng đều có thể đoàn tụ cùng với gia đình, giống như Mã Nhị Nha vậy. Hiện tại, cô rất muốn trở về xã Hòa Bình, tuy rằng ngày thường cô và mẹ cùng với Mã Đại Nha lúc nào cũng cãi nhau không dứt, nhưng bọn họ suy cho cùng cũng là người nhà đã chung sống với cô hơn 20 năm!

Hơn nữa, hiện tại cô đang ở trong tình trạng như thế này, bị Lý Chí Cường nhốt ở đây, chẳng khác gì nuôi thú cưng, ba bữa không đủ, lại không có tự do. Cả ngày lẫn đêm đều ở trong cái nhà kho bé tí này, đợi Lý Chí Cường qua đưa đồ ăn cho cô, sẵn tiện chơi đùa với cô.

Lúc đầu, Mã Nhị Nhã cảm thấy như vậy cũng ổn, ít nhất cũng sẽ không bị đám người đê tiện kia ép cô phải “phục vụ” cho đủ loại người. Nhưng khi ở đây một thời gian dài, cô lại không muốn nữa, cô cảm thấy không thể tiếp tục ở đây dù chỉ là một ngày.

Đặc biệt hôm nay là giao thừa, cô còn tưởng rằng hôm nay Lý Chí Cường sẽ không đến, dù sao buổi trưa ông ấy cũng đã đưa cơm cho cô rồi, tối nay chắc chắn sẽ ở cùng với người trong gia đình.

Ngay khi đang mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Mã Nhị Nha cảm thấy có người đang đè lên cơ thể của cô, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 190