“Ngon không?”
“Ngon ạ.”
“Ngon ạ.”
“Mẹ thật tuyệt vời, bây giờ con không sợ khi nhìn thấy cái đầu heo này nữa, không ngờ nó lại có thể ngon như vậy.” Trong miệng của Tiểu Bảo vẫn còn thịt, cậu bé trả lời với giọng không rõ ràng.
“Miệng của Tiểu Bảo thật là ngọt.” Cô sợ cái đầu bé nhỏ của Tiểu Bảo, sau đó lén nhét một miếng thịt vào miệng Cố Hướng Đông. Cố Hướng Đông ăn như không có chuyện gì xảy ra, không hề có mùi tanh của đầu heo, độ mặn vừa phải, mùi vị trong miệng rất ngon. Khỏi phải nói, cái này mà làm đồ nhắm rượu thì thật là không còn gì thích hợp hơn.
Lục Ái Quốc nhìn thấy thái độ tình cảm của anh ba và chị ba của mình, anh vô cùng ghen tị. Anh thầm nghĩ, có phải mình cũng nên tìm một cô vợ rồi không. Nhưng mà điều kiện anh như thế này, cô gái nhà ai bằng lòng gả cho anh chứ.
Trưa giao thừa ở nhà họ Cố, trên bàn đầy đồ ăn. Sở Y Nhất cũng chuẩn bị nước chấm riêng, bỏ vào một cái bát nhỏ bên cạnh.
Tai heo, lưỡi heo heo, thịt đầu heo, sau đó còn làm thêm hai phần cơm hấp, bữa cơm này khá phong phú!
Cố Kiến Quốc muốn lấy một ít đồ ăn cho Trần Chiêu Đệ, nên anh đã gấp một vài món đựng vào một cái đĩa riêng, sau đó mang qua cho Trần Chiêu Đệ ăn.
“Anh đang dằn mặt ai thế hả, có nhiều đây thôi sao?” Trần Chiêu Đệ gõ bát ầm ĩ.
“Những thứ khác đều là đồ kho, đã nguội cả rồi. Bây giờ em không thể ăn đồ nguội được, hơn nữa những thứ đó làm gì ngon bằng mớ thịt này!” Cố Kiến Quốc cảm thấy như vậy cũng không sao, những thứ ở trong đầu heo sao ngon bằng thịt ba chỉ, vì đây là thịt dăm mà.
“Hừ, bớt tìm lý do đi. Em không muốn ăn ở đây, em muốn qua đó ăn với bọn họ.”
“Không phải em không nên ra gió sao, giường trong phòng chúng ta luôn được đốt lên, rất ấm áp, bên ngoài không được đâu, không ấm áp chút nào.”
Trần Chiêu Đệ không nghe, cô tự mặc quần áo và bước ra ngoài.
Khi Trần Chiêu Đệ bước vào phòng, những người trong phòng đang cười nói vui vẻ, nhìn thấy cô bước vào với vẻ mặt bực bội, mọi người lập tức im lặng hết.
“Sao đây? Có nhiều người không hoan nghênh tôi vậy sao, nhìn thấy tôi là không muốn nói chuyện nữa à?” Trần Chiêu Đệ nhìn sắc mặt của mọi người, trong lòng cô càng khó chịu. Cô nhìn thấy Lục Ái Quốc đang ngồi trên giường, giờ đây bản thân cô còn không bằng một người ngoài ư?
“Con đang nói cái gì vậy, chỉ là mọi người không ngờ con sẽ ra ngoài. Ngồi xuống ăn cơm đi, Tết đến nơi rồi!” Tết đến rồi, đừng có tạo phiền phức cho mọi người nữa, dừng lại và ăn cơm đi. Mẹ cả Tôn đã nghĩ như thế.
“Vậy thì càng phải ra ngoài ăn, dù gì một người cũng không thể nào ăn được nhiều món như thế. Tết đến, mọi người ăn ngon uống ngon, không thể nào để mình con phải tủi thân đâu nhỉ.” Nói xong, cô ngồi xuống. Cố Kiến Quốc cau mày đưa cái chén vừa nãy anh đã mang qua cho cô, đặt trước mặt cô.
Lục Ái Quốc có chút xấu hổ, mọi người đều là người trong nhà, tại sao anh lại chen vào đây, trông chẳng tốt chút nào!
Sau khi Trần Chiêu Đệ ngồi xuống, cô không nói gì nữa, có lẽ là do thức ăn trên bàn quá ngon.
Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm khi Trần Chiêu Đệ im lặng, cảm giác này thực sự rất lạ, cứ như thể Trần Chiêu Đệ là một quả b.o.m hẹn giờ tích tắc, sẽ phát nổ mà không biết lúc nào vậy.
Sở Y Nhất cầm đũa tính gắp đồ ăn, ôi trời, Trần Chiêu Đệ cũng vươn đũa ra gấp. Được, vậy thì cô ăn món khác, vừa đổi món khác thì vẫn bị Trần Chiêu Đệ chặn lại.
Hôm nay Sở Y Nhất không muốn tức giận, vì đang đón Tết mà, người ta muốn làm khó mình!
Nhìn thấy đĩa đồ ăn do chính cô bỏ vào rất nhiều ớt, cô dùng đũa muốn gắp đồ ăn. Có vẻ như Trần Chiêu Đệ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Sở Y Nhất, thấy Sở Y Nhất vừa mới động đậy, cô lập tức dùng đũa gắp đồ ăn trước mặt của Sở Y Nhất, nhưng cô không thèm nhìn mà bỏ ngay vào miệng. Kết quả, vẫn chưa cắn được tới hai lần thì đã lập tức phun ra.
“Sở Y Nhất, cô cố ý phải không!”
“Chị dâu, ý của chị là sao vậy, em nghe không hiểu gì cả?” Sở Y Nhất mở to mắt, nhìn Trần Chiêu Đệ với vẻ mặt vô tội.
Trần Chiêu Đệ tức giận, cay đến nỗi nước mắt lưng tròng, chỉ đành có khổ mà không thể nói ra. Cô không thể nào nói với người ta rằng bản thân cô không ưa Sở Y Nhất, nếu như Sở Y Nhất muốn ăn cái gì, cô sẽ không để cho Sở Y Nhất ăn được. Chính vì thế mới lần lượt cướp đồ ăn trước khi Sở Y Nhất muốn gắp.
Mẹ cả Tôn, Hà Ngọc Lan và những người khác biết chuyện nên không lên tiếng, bọn họ vùi đầu vào bữa ăn của mình. Nếu như Trần Chiêu Đệ không chọc người ta, làm sao người ta lại có thể như vậy được!