“Nhị Nha, sao cháu có thể hồ đồ như vậy, cái này phải đền mạng đấy!” Lý Chí Cường vội vàng bước tới kiểm tra hô hấp của vợ mình, vẫn may là chưa chết.
Nhưng nếu như vết thương lành rồi, hai người bọn họ cũng không thể sống những ngày tháng tốt đẹp!
“Mau đưa bà ấy vào trong nhà.” Mã Nhị Nha không hối hận khi dùng gậy đánh bà ấy, bằng không cô phải lặp lại những sai lầm tương tự. Bây giờ chỉ cần nghe tới bốn chữ “biểu tình tố cáo” là cô đã sợ đến mức toàn thân run rẩy.
“Không đưa bà ấy đến bệnh viện sao?” Lý Chí Cường hơi do dự.
“Đến bệnh viện cái gì chứ, chú muốn mọi người đều biết chuyện của hai chúng ta hay sao!”
“Chắc chắn là không.” Cuối cùng, Lý Chí Cường đã không đưa vợ mình đến bệnh viện. Không ngờ rằng sau khi vợ ông tỉnh lại thì liệt nửa người, chỉ có thể nằm trên giường, không thể nói hoặc cử động mắt. Đây là một tin vui đối với Lý Chí Cường và Mã Nhị Nha.
Do đó, Lý Chí Cường đã ra ngoài tuyên bố, nói rằng mẹ của Lý Đại Ngưu không may bị ngã, trong phút chốc bị liệt nửa người, chỉ có thể nằm trên giường. Lý Chí Cường đành phải tìm đứa cháu gái ở phương xa của mình đến nhà chăm sóc cho vợ mình.
Trong ánh mắt phẫn nộ của mẹ Lý Đại Ngưu, Mã Nhị Nha ở trong nhà của bà ấy ăn hạt dưa, uống trà, như thể đây là nhà của chính Mã Nhị Nha vậy.
Để trả thù mẹ Lý Đại Ngưu, có lúc Mã Nhị Nha còn dụ dỗ Lý Chí Cường làm những chuyện không thể miêu tả được trên chính chiếc giường mà mẹ Lý Đại Ngưu đang nằm, bà tức đến nỗi đôi mắt nhìn chòng chọc, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Kể từ đó, hai người càng lúc càng trở nên phóng túng, hành động cũng càng ngày càng quá đáng. Cuối cùng, mẹ Lý Đại Ngưu cũng tê dại, trong lòng bà thầm nghĩ, bây giờ bà đã thành ra như thế này, cũng không muốn quan tâm đến bọn họ nữa, thích làm như thế nào thì làm như vậy đi.
Nhưng Mã Nhị Nha càng không biết dừng lại, đút cho mẹ Lý Đại Ngưu thức ăn thừa. Mùa đông đến, cô đút cho bà ăn những món ăn lạnh ngắt, cũng không thay quần áo cho bà. Tóm lại, ngược đãi như thế nào thì bà cũng đang giống như vậy.
Mẹ Lý Đại Ngưu khắc ghi trong lòng, đôi mắt như muốn phun ra lửa. Toàn thân của bà ướt sườn sượt, cũng chẳng ai quan tâm có phải là đã đại tiện hay không!
Cuối cùng vào một ngày nọ, sau khi hai người bọn họ mây mưa đến nửa đêm, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Mẹ Lý đại Ngưu mò được hộp diêm, bà dùng toàn bộ sức lực đốt một que và vứt lên cái chăn đang đắp trên người mình. Thời tiết hanh khô, ngọn lửa lập tức bùng cháy dữ dội.
Ba người bọn họ c.h.ế.t trong biển lửa, không còn một ai sống sót.
Khi tin tức được truyền tới xã Hòa Bình, góa phụ Mã gào khóc dữ dội, bà tiếc thương cho đứa con gái của mình, cô đã mất khi tuổi đời vẫn còn rất trẻ.
Câu chuyện về Mã Nhị Nha cuối cùng cũng kết thúc, Sở Y Nhất thở dài. Không ngờ một sinh mạng trong phút chốc đã không còn nữa, thế sự khó lường, nên trân quý người đang ở trước mặt của mình.
“Vợ à, em sao thế?” Cô vợ nhỏ lao tới ôm lấy mình, mặc dù không hiểu, nhưng Cố Hướng Đông cũng rất biết hưởng thụ.
“Không có gì đâu, chỉ cảm thấy mình nên trân trọng những tháng ngày bên anh, yêu thương anh thật tốt, để không phải tiếc nuối!”
“Được rồi, vợ, anh cũng sẽ yêu thương em thật tốt, mãi mãi yêu em!” Hai người ôm nhau, cảm nhận nhịp tim của nhau, cảm thấy hài lòng và hạnh phúc.
“Sở Y Nhất, mày là cái đồ g.i.ế.c người, là mày đã hại c.h.ế.t Nhị Nha của nhà tao, nó còn nhỏ như vậy mà. Nếu không phải tại mày, làm sao nó bị biểu tình tố cáo, cũng là do mày ép nó. Mày là đồ khốn kiếp, mày thật sự quá ác độc!” Góa phụ Mã mở miệng ra không phải đồ g.i.ế.c người thì cũng là đồ khốn kiếp. Sở Y Nhất nhíu mày, góa phụ Mã bị điên à, sao tự nhiên lại chạy đến nhà của cô chứ!
“Những gì bà nói thật là buồn cười, là tôi kêu Nhị Nha của bà bỏ chạy à? Là tôi kêu cô ấy đi dụ dỗ đàn ông người khác sao? Bà dựa vào cái gì mà lại tùy tiện đổ tội cho tôi, hay là chúng ta ra đồn cảnh sát đi.”
“Chính mày đã sắp xếp bảo Lục Ái Quốc ép nó đến mức không còn đường sống, nên nó mới bỏ chạy. Vậy nên mày chính là hung thủ đã hại c.h.ế.t nó. Tao sẽ bóp cổ c.h.ế.t mày, con khốn.” Nói xong, bà lao về phía Sở Y Nhất.
Cố Hướng Đông đứng chắn trước mặt, anh dễ dàng chặn được góa phụ Mã, thuận tiện phế luôn cánh tay của bà ấy. Dám thất lễ và sỉ nhục vợ của anh, anh buộc phải bảo vệ thôi.
Góa phụ Mã kêu lên đau đớn. Cố Hướng Đông thật sự là một con người tàn nhẫn!
Hết thảy đều do số mệnh, chẳng chút nào do người.
Khi Mã Nhị Nha tung tin đồn và hủy hoại danh tiếng của Cố Hướng Đông, cô ấy đã phạm sai lầm. Một bước đi sai, nhiều bước càng sai, chính vì thế nên mới bước đến kết cục như ngày hôm nay. Chuyện này không phải không có nhân tố bên ngoài, nhưng là Sở Y Nhất ư?