Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 212

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Bố, con cũng muốn đến nhà máy chế biến thịt. Bố liên lạc nói chuyện với lãnh đạo bên nhà máy chế biến thịt đi, con sẽ không làm việc thua kém gì so với Sở Y Nhất đó đâu, bố!” Cao Đại Ni không chịu đi, cô bày ra thái độ nếu như không đồng ý với cô, cô sẽ không rời đi.

“Cao Đại Ni, con mau về nhà ngay cho bố, lo mà làm tốt công việc của con đi, đừng có nghĩ tới chuyện đầu cơ trục lợi. Công việc ở nhà máy chế biến thịt bố cũng đã nói rõ ràng với con, đừng có mơ tưởng tới nữa, đã quyết định hết rồi.” Nói xong, anh cũng không quan tâm đến hai mẹ con bọn họ, tự mình đi ra khỏi văn phòng. Thích ở lại bao lâu thì cứ ở lại bấy lâu đi!

“Đi thôi, Đại Ni, chúng ta đi về trước đi.” Hứa Hương Thảo kéo con gái và thuyết phục.

“Đều tại mẹ hết, nếu như mẹ nói sớm với con thì hay rồi. Bây giờ con không thể làm việc ở nhà máy chế biến thịt được nữa!” Cao Đại Ni hất tay Hứa Hương Thảo ra, cô bỏ chạy ra ngoài.

Sở Y Nhất, đều tại thím, đồ ăn cắp, thím đã ăn cắp công việc của tôi, hừ!

Khi Sở Y Nhất đến nhà máy chế biến thịt, nhìn thấy công nhân mặc đồng phục màu xanh da trời lần lượt đi qua cổng lớn, Sở Y Nhất cũng đi theo đám người đó bước vào bên trong.

“Này, cô gái, cô tìm ai thế? Cô không phải công nhân của nhà máy chế biến thịt, đúng không?”

Sở Y Nhất bị một thanh niên trắng nõn mập mạp ngăn lại. Nhà máy chế biến thịt này quả nhiên là một đơn vị tốt, nhìn thử người gác cổng kìa, vừa nhìn là thấy được ăn uống đầy đủ.

“Ồ, thực xin lỗi, tôi đến đây là để báo danh, đây là giấy giới thiệu của tôi.” Sở Y Nhất nói xong liền đưa giấy giới thiệu của mình.

“Báo danh cái gì, gần đây nhà máy chế biến thịt của chúng tôi đâu có tuyển người, tại sao lại có người đến báo danh được. Cô đừng ảo tưởng nhân cơ hội này mà đi vào bên trong.” Người thanh niên mập mạp không chút khách sáo, muốn đuổi Sở Y Nhất ra ngoài.

“Giấy trắng mực đen như thế mà còn có thể giả nữa sao, nếu như cậu không tin, có thể gọi điện cho lãnh đạo hỏi thử đi?” Sở Y Nhất hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói.

“Cô thì giỏi quá, lại còn lãnh đạo của chúng tôi. Lãnh đạo của chúng tôi bận rộn như vậy, nếu như không có việc gì mà qua đó làm phiền, vậy thì còn cần tôi làm việc chi nữa!” Người thanh niên mập mạp rất tự hào, cảm giác như bản thân đang giúp lãnh đạo giải quyết một chuyện rắc rối.

“Cậu...” Sở Y Nhất không muốn lãng phí lời nói với người có chỉ số IQ thấp, cô nhấc chân lên định đi vào trong tìm người.

“Này, đã bảo không cho vào mà sao cô còn cứng đầu như vậy. Cô không được vào trong, nếu còn cố chấp như vậy, đừng trách tôi không khách sáo. Đừng cho rằng mình là con gái thì tôi không dám động tay!” Người thanh niên mập mạp kéo tay của Sở Y Nhất, anh chỉ vào mũi của Sở Y Nhất, đe dọa cô.

“Cậu buông ra!!” Sở Y Nhất nhíu mày nhìn cánh tay mập mạp đang kéo lấy mình.

“Cô đi ra ngoài, nhà máy chế biến thịt của chúng tôi không phải là nơi cô có thể tùy tiện đi vào!”

Lưu Dịch ngồi trong xe, đi ngang qua cổng của nhà máy chế biến thịt, anh nhìn thấy Sở Y Nhất đang bị một người thanh niên đang kéo tay của Sở Y Nhất, trông như đang giằng co với nhau gì đó ở trước cổng.

“A Đông.”

A Đông cũng nhìn thấy điều đó, anh vội vã dừng xe lại gần đó và mở cửa xe cho Lưu Dịch. Sau đó, anh nhanh chóng chạy đến bên cạnh Sở Y Nhất, đưa tay ra tóm lấy chàng thanh niên mập mạp.

“Này, này, này, anh là ai? Tay của tôi, đau, đau, đau. Mau buông ra.” Khuôn mặt chàng thanh niên mập mạp bị méo mó vì đau.

“Lưu Dịch? Sao anh lại ở đây?” Sở Y Nhất nhìn thấy Lưu Dịch, cô sợ hãi, tại sao ở đây mà vẫn có thể gặp được Lưu Dịch!

“Đi ngang qua thôi, tôi thấy chỗ cô đang có chuyện ruồi nhặng nên đi đến xem. Cô thì sao, tại sao lại đến đây?”

“ Tôi đến đây để báo danh, nhưng ai ngờ đâu cậu ấy không cho tôi vào trong. Tôi bảo cậu ấy gọi điện cho lãnh đạo của nhà máy này nói một tiếng, vậy mà vẫn không chịu!” Nghe thấy Lưu Dịch nói ruồi nhặng, Sở Y Nhất mỉm cười, tính từ này thật là thân quen.

“Anh mau buông tay ra, nếu không buông tôi sẽ gọi người của bên tôi ra đấy!”

A Đông nhìn Lưu Dịch, sau đó anh hất tay một cách mạnh bạo. Chàng thanh niên mập mạp không đỡ kịp, trong phút chốc ngã lăn ra đất, dập mông.

“Mấy người c.h.ế.t chắc rồi, đợi đó cho tôi, có gan thì đừng chạy!” Chàng thanh niên bò dậy, nhanh chóng rút lui, e là đi gọi người đến.

“Lưu Dịch, anh mau đi đi, không cần phải xung đột với bọn họ làm gì.” Xem ra hôm nay công việc của cô coi như tiêu, nhưng cô không thể làm liên lụy đến Lưu Dịch, cô vội vã đuổi bọn họ đi.

“ Tôi là người không trượng nghĩa đến vậy sao? Gây ra chuyện rồi để cô lại một mình? Đùa cái gì thế. Yên tâm đi, không sao đâu. Một người tới thì đánh một người, hai người tới thì đánh luôn hai người.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 212