Sở Y Nhất nhướng mày, hiếm có dịp nhìn thấy ở đây có một người phụ nữ trang điểm, khuôn mặt được đánh phấn trắng nõn, chân mày vẽ hình lá liễu, có đôi mắt hồ ly.
“Nói chuyện kiểu gì thế, còn không dọn dẹp đống đồ đạc kia của cô đi, trông chẳng ra làm sao!” Vương Đại Chí nhìn cô gái kia, anh giận run cả người. Ngày thường cà lơ phất phơ thì thôi đi, cái đống bừa bộn kia là sao đây! Anh vẫn chưa biết Sở Y Nhất này có mối quan hệ gì với Lưu Dịch, nếu như về sau ngáng chân anh nữa, thế chẳng phải sẽ tổn thất rất lớn à.
Người phụ nữ miễn cưỡng dọn dẹp đồ đạc.
“Còn không dọn dẹp bàn làm việc, một mình cô dùng biết bao nhiêu chỗ.” Vương Đại Chí chỉ vào một bàn làm việc khác, bên trên được chất rất nhiều đồ.
“ Tôi biết rồi, giám đốc, bây giờ tôi dọn dẹp ngay.” Người phụ nữ lại liếc nhìn Sở Y Nhất, sau đó đi tới bàn phía trước, thu dọn đồ đạc và dời về bàn làm việc của mình.
“Đồng chí Sở, cô có thể ngồi ở bàn làm việc này. Nếu có gì không hiểu thì cô có thể hỏi chị Từ. Chị ấy là nhân viên cũ trong nhà máy của chúng tôi, biết rõ tình hình trong nhà máy. Người kia là anh Lý, đây là Tiểu Trần.” Giám đốc Vương giới thiệu sơ cho Sở Y Nhất. Tiểu Trần chính là cô gái trang điểm đó. Sở Y Nhất cảm thấy cô gái này chắc có mối quan hệ rất tốt với giám đốc Vương, vì trông cô ấy chẳng sợ giám đốc Vương tí nào.
Vương Đại Chí giải thích thêm vài câu rồi rời đi.
“Cô là người nhà của Cục Cảnh sát phải không. Lần trước tôi đã nhìn thấy tài liệu, bảo chia vị trí cho bên chỗ của cô.” Chị Từ đi tới, chủ động nói chuyện với Sở Y Nhất.
“Vâng, cảm ơn nhà máy chế biến thịt đã cho chúng tôi cơ hội việc làm tốt như vậy.”
“Cục Cảnh sát, giữ gìn trật tự luật pháp, bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản, chúng ta nên làm tốt công tác hậu cần hỗ trợ, để bọn họ không phải lo lắng là chuyện đương nhiên.” Anh Lý nhấp một ngụm trà, trịnh trọng nói.
“ Đúng thế, trước đây băng nhóm tội phạm bắt cóc buôn bán phụ nữ và trẻ em đã bị bắt rồi, còn có nhóm tội phạm thường xuyên ở cổng chùa, luôn cướp đồ của người ta cũng bị bắt. Mọi thứ giờ đã yên bình, đi chùa thắp hương cũng thấy an tâm hơn, thật tốt.” Chị Từ nói về hai vụ án đang rất nổi tiếng gần đây.
“Tất cả đều vì dân phục vụ, mọi người có mục tiêu giống như nhau.” Hóa ra vụ trộm đồ bên chùa đã được giải quyết rồi sao, Cục trưởng Cố làm việc thật hiệu quả.
“Xí, làm như cô đã phá án không bằng, đắc ý cái gì chứ!” Tiểu Trần nhìn Sở Y Nhất, nói một cách không ngừng.
“Đâu có ai nói là tôi đã phá án, chúng tôi chỉ là đang thảo luận vấn đề, sao cô lại nhạy cảm như vậy, cũng đâu có ai nói cô không vì dân phục vụ đâu!” Sở Y Nhất đáp trả lại, giọng cô không mềm mại cũng không cứng rắn.
“Ôi trời, nhân viên mới thật là ngông cuồng, không coi trọng nhân viên cũ.” Tiểu Trần vốn tưởng rằng Sở Y Nhất sẽ mặc kệ mình, âm thầm tiếp nhận sự châm biếm của mình, nhưng nào ngờ đâu cô ấy đã phản đòn lại.
“Là nhân viên mới không tốt, nhưng cũng không thể không được nói lời nào. Suy cho cùng, chúng ta đang ở trong một xã hội dân chủ. Còn nữa, tôi không hề có ý không tôn trọng nhân viên cũ. Nếu như cô cứ một mực nhận định như vậy, thế cũng chỉ có một nhân viên cũ nào đó mà thôi.” Sở Y Nhất nói xong, cô mượn giẻ lau từ chị Từ và bắt đầu lau bàn làm việc của mình.
Tiểu Trần tức giận trừng mắt nhìn Sở Y Nhất, cô gái này có ý gì đây, xem thường mình sao? Sau đó, nhìn dáng vẻ như không có gì của Sở Y Nhất, cô càng tức giận hơn, xoay người bỏ ra khỏi văn phòng.
“Tiểu Sở, Tiểu Trần là kiểu người như vậy đó, miệng mồm không tha một ai. Em đừng đấu đá với cô ấy làm gì, cứ làm tốt việc của em là được.” Chị Từ nhìn Tiểu Trần đi ra ngoài, cô hơi lo lắng nên đã thì thầm nói với Sở Y Nhất, “Cô ấy là em vợ của giám đốc Vương, mà giám đốc Vương nổi tiếng sợ vợ, em đừng động vào cô ấy.”
“Hầy, chị Từ, em nhớ rồi, cảm ơn chị đã nhắc nhở em.” Nếu người ta nhắc nhở với mình, tức đang lo rằng mình về sau sẽ thiệt thòi, tình người thế này thì nên ghi nhớ. Tiểu Trần là một kiểu đồng nghiệp mà ở trong mỗi văn phòng nào cũng sẽ có. Sở Y Nhất đảm bảo, chỉ cần Tiểu Trần không đá động gì đến mình, cô tuyệt đối sẽ không xung đột với cô ấy.
“Anh rể, người mới đến quá kiêu ngạo và không coi trọng chúng ta chút nào.” Tiểu Trần đi đến tận phòng làm việc của giám đốc Vương, cô cũng không thèm gõ cửa. Sau khi tiếng lạch cạch vang lên, cô trực tiếp bước vào trong phòng. Vương Đại Chí sợ hãi đến mức phun ra nước trà vừa uống trong miệng.
“Em có thể gõ cửa rồi mới đi vào được không, tại sao còn tự nhiên hơn ở nhà nữa vậy. Đây là văn phòng, chú ý hình tượng một chút đi!” Vương Đại Chí lau miệng, nói với giọng bất mãn.