“Ở nhà? Ở nhà em còn tự nhiên hơn nhiều! Đây là đã kiềm chế lắm rồi đó, anh rể à. Em không quan tâm, em không thích người mới đến, cô ta ức h.i.ế.p em, anh mau đuổi cô ta đi đi!”
“Em thôi đi, chắc chắn là do em kiếm chuyện với người ta trước. Anh mà còn không hiểu tính cách của em nữa sao. Tuy nhiên lần này không được đâu, em thật sự nên bớt gây sự đi, cô gái này em động không nổi đâu!” Vương Đại Chí nghiêm túc cảnh cáo Tiểu Trần. Khoan hãy nói đến chuyện chồng cô ấy là Cục trưởng Cục Cảnh sát, chỉ mỗi Lưu Dịch đứng về phía của cô ấy, ai mà dám rớ vào!
“Có phải anh thấy người ta xinh đẹp nên đau lòng không?” Tiểu Trần bước tới, tức giận nhìn Vương Đại Chí. Bình thường anh chỉ cảm thấy đây là thái độ hờn dỗi của mấy cô gái trẻ, nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện, cũng coi như đang chiều cô ấy. Nhưng mà Sở Y Nhất ấy à, tạm thời không thể động vào. Anh vẫn còn nhiều điều chưa rõ, không thể nào đặt cả tương lai của mình vào đứa em này của mình được!
“Em nói bậy bạ cái gì thế! Nói chuyện sao không thử dùng não đi, nếu không có anh và chị em bảo vệ cho em, em nói xem sau này em làm sao!”
“Cho nên anh rể à, anh càng phải luôn bảo vệ cho em, nuông chiều em, không thể để em chịu oan ức được.” Nói xong, cô đặt m.ô.n.g ngồi lên đùi của Vương Đại Chí.
“Em làm cái gì vậy, đừng có phá nữa, một lát có người vào đây đấy.” Vương Đại Chí sợ tới mức lập tức đứng lên.
“Anh gạt ai thế? Văn phòng làm việc của giám đốc mà muốn vào là có thể vào được sao? Hơn nữa khi em vừa vào đây, em cũng đã khóa cửa rồi. Anh rể, anh không nhớ em sao. Đã mấy ngày rồi anh không đi tìm em gì cả, người ta nhớ anh đến mức ăn không ngon ngủ không yên, anh thật là đồ vô lương tâm!” Tiểu Trần nhõng nhẽo rúc vào trong lòng của Vương Đại Chí, kể lể tâm tư của mình.
“Ngoan, tối nay anh sẽ đi thăm em. Chúng ta đang ở trong văn phòng làm việc mà, sẽ bị ảnh hưởng đấy, nghe lời anh đi!” Hai người bọn họ lén lút sau lưng chị và cả vợ mình cũng không chỉ mới một hai lần, hoàn toàn không cảm thấy một chút tội lỗi nào cả.
“Anh rể, em thấy anh nghĩ một đằng nói một nẻo. Miệng thì bảo muốn em đi ra ngoài, nhưng mà cơ thể anh thì không hề nghĩ như vậy!” Tiểu Trần vươn tay ra sờ soạng, mỉm cười mê hoặc.
“Tiểu yêu tinh, này là do em tự chuốc lấy đấy nhé, lát nữa anh xem thử em còn cười được không!” Vương Đại Chí nói xong, anh lật người của Tiểu Trần lại, lập tức cởi dây thắt lưng của mình ra.
Không biết Sở Y Nhất hơi xui hay là xui quá, cô muốn tìm giám đốc Vương định hỏi anh ấy một vài chuyện, kết quả vừa đến cửa văn phòng thì nghe thấy âm thanh cày cấy của đôi nam nữ phát ra từ bên trong. Toàn thân của Sở Y Nhất toát mồ hôi, da gà lập tức dựng hết cả lên. Mới sáng sớm mà làm việc thật chăm chỉ, được rồi, cô vẫn nên đi thì hơn, đừng làm người ta sợ c.h.ế.t khiếp, thế không tốt chút nào!
Toàn bộ nhà máy chế biến thịt quản lý nguồn cung cấp thịt của toàn bộ Bảo Ứng, dây chuyền sản xuất nhiều là thế nhưng văn phòng làm việc chỉ có khoảng vài trăm người. Văn phòng làm việc mà Sở Y Nhất đang làm cộng thêm bốn người nữa tính cả Sở Y Nhất, à, là năm người, nghe nói còn một người đang học tập ở bên ngoài vẫn chưa về.
Chị Từ và anh Lý tuổi tác lớn hơn một chút, còn Tiểu Trần, có thể thấy rõ hai người bọn họ không thể nào trở thành bạn tốt của cô ấy được.
Buổi tối tan làm, Sở Y Nhất bất ngờ nhìn thấy chiếc xe mà Cố Hướng Đông thường hay ngồi. Cố Hướng Đông nhìn thấy cô bước ra, anh nhanh chóng xuống xe.
“Này, sao anh lại ở đây? Lẽ nào anh một mình qua đây đón em, anh như thế này là không được, xe nhà nước mà lại dùng việc riêng!” Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng của cô rất vui.
“Không phải, anh đi ngang qua thôi, là đang đi làm tiện đường thôi.” Cố Hướng Đông hơi mất tự nhiên, ý đồ của anh đã bị cô nhìn thấu.
“Phải vậy không, thế thật là trùng hợp, có thể tiện đường đi ngang tới đây.” Sở Y Nhất nghiêng đầu nhìn Cố Hướng Đông.
“Được rồi, mau về nhà thôi, Tiểu Bảo vẫn đang ở bên nhà của chị dâu đấy.”
“Ồ, đúng rồi, mau đi thôi, mau đi thôi.”
Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ đã ngồi yên vị trên xe, anh cảm thấy thật buồn cười, động tác của cô rất nhanh.
“Mau lên đi, anh đừng chậm chạp nữa!”
Hay, bây giờ thì anh chậm chạp!
Hai người họ đến nhà Quách Hòa Bình, đón Tiểu Bảo từ chỗ của Thúy Lan. Ngoài ra, bọn họ còn mang bánh bao thịt cho hai đứa con của Hà Thúy Lan. Bánh bao thịt nóng hổi khiến cho nước miếng của bọn trẻ đều chảy ra hết.
“Em đừng tốn tiền nữa, vừa mới đi làm thôi mà, tiền lương còn chưa có.” Hà Thúy Lan nhắc nhở vài câu.