“Chị dâu, em có tiêu tiền lương hay không cũng không ảnh hưởng đến chuyện em mua đồ cho bọn nhỏ. Đây là em mua trong căng tin của nhà máy chế biến thịt.”
“Còn không mau cảm ơn thím đi, chỉ biết ăn thôi.”
“Cảm ơn thím.”
“Cảm ơn thím.”
“Không cần cảm ơn, mau ăn đi nhân lúc nó còn đang nóng.” Cố Hướng Đông bế Tiểu Bảo và Sở Y Nhất về nhà.
Sở Y Nhất rửa tay xong, cô nhét bánh bao thịt vào trong miệng của Cố Hướng Đông: “Anh cũng ăn đi.”
Cố Hướng Đông há mồm cắn một cái, món gì vợ anh đút cho cũng ngon.
“Tiểu Bảo, bánh bao thịt có ngon không? Hôm nay con có ngoan không?”
“Mẹ, bánh bao thịt này không ngon bằng cái mẹ làm. Hôm nay con rất ngoan, bác gái còn khen còn nữa.” Cái miệng nhỏ xíu của Tiểu Bảo cắn một miếng bánh bao thật lớn, nhưng vẫn dành ra một khoảng không trong miệng để trả lời câu hỏi của Sở Y Nhất.
“Ừ, Tiểu Bảo ngoan nhất. Mẹ đi làm cơm cho con ăn nhé.” Cô rót cho Tiểu Bảo một ly nước, sau đó đi vào phòng bếp.
Chẳng bao lâu sau, Cố Hướng Đông cũng chui vào trong bếp.
“Vợ à, ngày đầu tiên đi làm em cảm thấy thế nào?”
“Hừ, đừng nhắc nữa, em bị nhân viên gác cổng chặn lạn, không cho em vào bên trong. Em đưa thư giới thiệu cho cậu ta nhưng cậu ta không xem, bảo cậu ta gọi điện thoại hỏi cũng không gọi, tức c.h.ế.t mất!”
“Còn có chuyện như vậy nữa sao?”
“Chứ gì nữa, đúng lúc Lưu Dịch đi ngang qua nhà máy chế biến thịt, người kia động tay với em nên anh ấy đã ra tay giúp em. Hình như giám đốc nhà máy có quen biết với anh ấy, vì thế em mới vào được. Anh nói xem, Lưu Dịch này thật sự rất được, em cảm giác như không có người nào mà anh ấy không biết, không có chuyện gì mà anh ấy không làm được.” Chuyện của Đường Cường cũng là nhờ Lưu Dịch nghe ngóng giúp.
“Không phải không có người nào mà anh ấy không biết, là không có người nào không thể không biết anh ấy.” Cố Hướng Đông nhỏ tiếng nói, cũng không biết Lưu Dịch này rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Anh nói cái gì?”
“À, thì nói vậy đó, sau đó thì sao? Bọn họ đã phân công cho em vào phòng ban nào thế?”
“Trong phòng làm việc, tính cả em là tổng cộng có năm người, còn có một người đã ra ngoài đi học rồi, không ở trong văn phòng làm việc. Trong văn phòng có chị Từ, anh Lý, và cả Tiểu Trần.” Nhắc tới Tiểu Trần, cô bĩu môi trong vô thức.
“Sao thế, cô gái Tiểu Trần này làm phiền em à?”
“Hả? Cục trưởng Cố, anh thật là thần kỳ, anh có thể nhìn thấu em sao!” Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông bằng đôi mắt mới mẻ, sao anh lại biết?
Bộ khó lắm sao, chỉ nhìn biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt của cô là anh biết ngay. Dù gì anh cũng làm Cục trưởng trong Cục Cảnh sát một thời gian dài, cũng phá biết bao nhiêu vụ án lớn, còn có thể không biết cái này nữa ư!
“Tiểu Trần đó vừa tới đã khiêu khích em, em cũng chẳng ưa gì cô ấy, còn nói này nói kia. Sau đó chị Từ đã lén nói cho em biết, cô ấy là em vợ của giám đốc Vương, bảo em đừng đối đầu với cô ấy.”
“Ừ, không cần sợ cô ấy. Dù có chuyện gì đi nữa, em không được để bản thân phải chịu oan ức, có anh chống lưng cho em!” Cố Hướng Đông biết cô vợ nhỏ của mình không phải là kiểu người vô cớ gây sự, cậy thế h.i.ế.p người nên hoàn toàn không cần quan tâm đến chuyện cô gây ra rắc rối, chỉ cần khi gặp chuyện biết bảo vệ tốt bản thân là được.
“Cục trưởng Cố nhà chúng ta thật là uy vũ. Chẳng phải vậy sao, chồng em thương yêu em như thế, em sợ ai chứ, chỉ cần cô ấy không kiếm chuyện với em là được. Nếu như kiếm chuyện với em, em cũng sẽ không nhẫn nhịn đâu, anh cứ yên tâm đi.”
“Ừ, nếu như không vui thì về, có anh nuôi em. Thật ra anh muốn nói với em là muốn em vui vẻ lên một chút, không nên ủ rũ như vậy. Đi làm mà bực tức vậy chi bằng không đi thì hơn.”
“Yên tâm đi, còn có người dám tức với em sao? Em không tức với bọn họ là hay lắm rồi.”
Đây là sự thật, Cố Hướng Đông xoa nhẹ đầu cô một cách nuông chiều.
“Ôi, đồng chí Sở đến đây muộn thế!” Sáng sớm, Sở Y Nhất vừa đến văn phòng làm việc, Tiểu Trần đã mở miệng nói một cách khó nghe.
Sở Y Nhất nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn chưa đến 8 giờ rưỡi cơ mà, cô đến muộn ư?
“8 giờ rưỡi mới vào làm, bây giờ là 8 giờ 25 phút, có phải đồng hồ của đồng chí Trần có vấn đề hay không.” Sở Y Nhất nói xong, cô bước đến trước bàn làm việc của mình và đặt túi đồ xuống.
“8 giờ rưỡi vào làm nên cô cứ đúng giờ đó mà đến ư? Không cần dọn dẹp vệ sinh văn phòng này? Không cần đun nước nóng? Cứ thế mà đi qua đó ngồi?” Tiểu Trần dứt khoát đứng dậy, cô đi tới trước mắt của Sở Y Nhất và mắng.
“Ồ, vậy hôm nay là đồng chí Trần đã dọn dẹp vệ sinh và đun nước nóng sao?”