“Tất nhiên là tôi …” Vẫn chưa nói hết câu, anh Lý đã xách bình nước nóng và cây lau nhà được vệ sinh sạch sẽ bước vào trong phòng.
Sở Y Nhất nhướng mày, còn tưởng là Tiểu Trần làm cơ đấy!
“Anh Lý, hôm nay anh dọn dẹp vệ sinh và đun nước nóng à. Thế như vậy đi, ngày mai là đồng chí Trần, bữa sau thì là em dọn dẹp, tiếp theo sẽ là chị Từ, được chứ?” Sắp xếp theo lịch làm việc, thay phiên nhau mà làm, ai cũng không chiếm lợi ích của ai!
“Được, anh không có ý kiến.” Anh Lý nói.
“Chị cũng không có ý kiến.” Ngày thường cũng chỉ có chị Từ và anh Lý hai người bọn họ dọn dẹp vệ sinh, chưa từng thấy Tiểu Trần làm qua một lần nào. Nếu như sắp xếp như vậy, thế chẳng phải rất tốt sao, bản thân cũng bớt việc đi một chút.
Tiểu Trần thấy ba người bọn họ đồng ý, chỉ còn lại mỗi mình cô, nếu như phản đối cũng chẳng có ích gì. Rõ ràng cô chỉ muốn bảo người mới đến đi dọn dẹp vệ sinh, sẵn tiện dẹp tan cái sự ra oai của Sở Y Nhất, sao giờ lại lôi cô vào chuyện này?
Cô tức giận nhìn Sở Y Nhất, không nói gì nữa, xoay người quay trở lại bàn làm việc của mình.
“Đồng chí Trần, thế là đồng ý rồi phải không. Vậy lát nữa tôi sẽ liệt kê lịch trực và dán vào sau cánh cửa, nhìn lịch trực nhật là biết ngay có phải mình trực nhật hay không, tránh đến lúc đó lại quên mất, tưởng rằng phải là người khác làm.”
Chị Từ rất muốn đứng dậy và vỗ tay cho Sở Y Nhất, cô gái này rất có đầu óc, như vậy mấy người muốn lười biếng cũng không còn cách nào khác.
Vốn dĩ Tiểu Trần còn đang nghĩ, bảo cô trực nhật ngày nào thì cô phải trực nhật ngày đó sao, đến lúc đó cô cứ bảo mình quên rồi, bọn họ có thể làm được gì cô. Giờ thì hay rồi, Sở Y Nhất trực tiếp chặn luôn đường thoát của cô!
Nhìn thấy Tiểu Trần chịu thua, tâm trạng của Sở Y Nhất rất tốt, thật là muốn ngâm nga ca hát. Đi đường của người khác, khiến người khác không còn đường để đi.
Trong viện nghiên cứu ở Tân Cương, tất cả mọi người đang nhìn vào đống đồ ăn. Lần này không ngờ còn có rau củ và hoa quả, những thứ này chắc không phải là hàng hóa mà cấp trên gửi qua đâu nhỉ. Đống gạo lần trước, mặc dù trong lòng không biết có phải do cấp trên gửi hay không, nhưng bọn họ thật sự đã cạn kiệt lương thực, đành phải sử dụng đống gạo đó.
Cũng chính đống gạo đó đã giải quyết nhu cầu cấp thiết của bọn họ và giúp bọn họ vượt qua giai đoạn khó khăn.
Nhưng hôm nay lại có một lô hàng hóa khác được gửi đến, rõ ràng là nhiều hơn lần trước, còn có không ít rau củ và hoa quả. Vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho cấp trên, bọn họ cố gắng không chủ động cầu xin thứ gì, có thể chịu được thì cứ chịu.
“Viện trưởng, ở đây có một lá thư.” Một người trẻ tuổi nhìn thấy một lá thư trong mớ hoa quả.
“Kính gửi các nhà nghiên cứu:
Xin chào mọi người, tôi tình cờ biết được mọi người đang ở đây, chịu đựng những gì người bình thường không thể chịu đựng, làm việc chăm chỉ vì danh dự của đất nước. Nhìn thấy mọi người đói đến mức không có cơm mà ăn, trong lòng tôi rất bùi ngùi. Mỗi tháng tôi tình nguyện gửi tặng đồ ăn, góp một chút sức lực nhỏ bé cho mọi người. Mọi người không cần phải cảm thấy gánh nặng, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, làm tốt công việc của mình. Bình minh của chiến thắng không còn xa nữa đâu, cố lên!”
Trân trọng, một trong hàng vạn người Trung Quốc.”
Viện trưởng đọc xong bức thư, trong lòng ông ấy rất kích động: “Các đồng chí, chúng ta không phải là những người duy nhất đang phấn đấu. Mọi người thấy đấy, có một số người đã nhìn thấy sự cố gắng của chúng ta và đang âm thầm ủng hộ chúng ta. Chúng ta nên làm việc chăm chỉ và phấn đấu hơn nữa để sớm bứt phá và không phụ lòng kỳ vọng của bọn họ!”
Khi lá thư được truyền đến tay người đàn ông đeo kính, phản ứng đầu tiên của anh chính là, liệu đây có phải là cô gái mà anh đã gặp trên chuyến tàu hỏa đó? Cũng giống như viện trưởng đã nói, không chỉ có riêng mỗi bọn họ đang phấn đấu, sau lưng bọn họ còn có hàng vạn người Trung Quốc ủng hộ cho bọn họ.
Kể từ ngày đó, tất cả nhân viên trong viện nghiên cứu đều ngày đêm miệt mài nghiên cứu, ngày này qua ngày khác, Sở Y Nhất đã vô hình trung thúc đẩy sự phát triển của ngành hàng không vũ trụ.
“Thưa ngài, có tin từ A Tín rằng lần này Đường Cường lại gửi đồ ăn đến viện nghiên cứu khoa học, bọn họ để đồ ăn cách viện nghiên cứu không xa và rời đi.” A Đông đến báo cáo với Lưu Dịch khi nhận được thông tin từ A Tín.
“Từ đâu mà có nhiều lương thực đến như vậy?” Lưu Dịch dường như đang hỏi A Đông và cũng như đang hỏi chính mình.
“Theo hoàn cảnh của Đường Cường, anh ấy quả thật không phải là người có thể lấy ra được nhiều lương thực đến thế. Hơn nữa, lần này còn nhiều hơn lần trước. Cứ mỗi lần đi, anh ấy đều đứng bên kho hàng cạnh trạm tàu, lén lút vận chuyển lương thực lên tàu hỏa. Sau đó nhờ vào sự đút lót của một người bạn, anh ấy mới an toàn vận chuyển đến Tân Cương. Hai lần đi đều trót lọt, không bị điều tra.”