“Hãy chiếu cố một chút, để mỗi lần bọn họ đi đều có thể thuận lợi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Ngoại trừ những đám già ở cấp trên ra, cũng không có mấy ai biết được nơi đó, làm sao Đường Cường lại biết? Chuyện này có liên quan đến Sở Y Nhất không?
Khi Sở Y Nhất mở miệng nhờ Lưu Dịch giúp đỡ, cô cũng từng nghĩ đến chuyện không biết thế này có khiến bản thân cô bị bại lộ hay không, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng vào Lưu Dịch. Đồng thời, cô cũng đã làm một số biện pháp đề phòng, chẳng hạn như mỗi lần đi ra ga tàu để bỏ lương thực vào đó, cô đều ngụy trang khác nhau, làm vậy là để tránh một số rắc rối không đáng có!
“Đồng chí Sở, đây là việc mà giám đốc giao cho cô, đơn đặt hàng của tháng này. Cô sắp xếp đi, anh ấy cần dùng!” Tiểu Trần ném xấp đơn đặt hàng dày cộp lên bàn.
“Đơn đặt hàng? Giám đốc bảo cô đưa cho tôi à?” Sở Nghiêu tùy tiện lật xem, phát hiện phần lớn đều do Tiểu Trần xử lý. “Cô có chắc là muốn tôi xử lý không?” Cô không tin hai người bọn họ chỉ có mối quan hệ bình thường, đưa công việc đặt hàng cho Tiểu Trần đồng nghĩa với việc Tiểu Trần có thể nhúng tay vào làm gì đó. Bảo cô xử lý cũng được thôi, nhưng nếu như xử lý xảy ra chuyện gì không hợp lý, Tiểu Trần chắc chắn sẽ báo lên trên!
“Bảo cô làm thì cô cứ làm đi, lắm lời thế làm gì.” Tiểu Trần trở nên mất kiên nhẫn, bảo làm việc mà miệng mồm cứ lèm bèm không dứt, lần nào cô cũng phải nói một cách dứt khoát mới yên.
“Được, tôi làm. Nhưng mà đôi mắt này của tôi rất là tinh tường, nếu như tôi thấy có gì đó, tôi chắc chắn sẽ báo cáo với cấp trên đúng như sự thật.”
“Bảo cô chỉnh sửa lại đơn đặt hàng mà thôi, báo cáo cái gì chứ, có mỗi cô nhiều việc à, mau chỉnh sửa đi.” Tiểu Trần khoanh tay, liếc nhìn Sở Y Nhất rồi quay trở lại ngồi vào bàn làm việc của mình.
Được, là tôi đã nhắc nhở cô rồi, do cô không nghe thôi. Xem ra phải dạy cho cô ấy một bài học, Sở Y Nhất thầm nghĩ.
Sở Y Nhất cảm thấy cái này chắc chắn cần phải đi thanh toán tài chính, được rồi, cô sẽ chỉnh sửa thật kỹ.
Một tiếng đồng hồ sau, Sở Y Nhất cầm xấp đơn đặt hàng và cả nhưng thứ mà cô đã chỉnh sửa đến phòng làm việc của giám đốc.
“Giám đốc, đồng chí Trần nói với tôi rằng anh muốn tôi chỉnh sửa xấp đơn đặt hàng này, tôi đã xem qua rồi, tôi phát hiện có một vài tình huống muốn phản ánh với anh.” May là hôm nay qua đây không thấy có màn “biểu diễn” nào, khéo lại phải đau mắt.
Vương Đại Chí sững sờ, anh cau mày. Cái con ngốc Tiểu Trần đó, sao có thể đưa cái này cho một người mới đến được chứ, thật là liều lĩnh.
“Ồ? Đồng chí Sở đã phát hiện ra tình huống gì vậy?” Vương Đại Chí đè nén suy nghĩ, anh hỏi.
“Chính là đơn đặt hàng của món này, tôi còn đặc biệt đi ra ngoài để hỏi giá cả. Tôi đã hỏi ba bốn nơi, giá mắc nhất cũng chỉ thấp hơn 2 hào so với giá trong đơn đặt hàng này, nửa ký khoảng 2 hào. Số lượng đặt hàng hàng tháng tại nhà máy của chúng ta thật khiếp người, nếu cứ như vậy thì hàng tháng sẽ tốn thêm rất nhiều tiền!”
Lông mày của Vương Đại Chí càng nhíu sâu hơn, anh nhìn người quản lý trên đơn đặt hàng, ngay lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.
“Chuyện này có khả năng đã bị lừa rồi, lát nữa tôi sẽ tìm Tiểu Trần để hỏi rõ ràng. Đồng chí Sở, cô làm tốt lắm, rất là tỉ mỉ cẩn thận, không tệ đâu. Giờ cô hãy đưa các đơn đặt hàng còn lại cho tôi đi, đúng lúc tôi cũng muốn tìm hiểu tình hình.”
“Được, giám đốc. Vậy thì tôi để tất cả bên chỗ của anh.” Sau đó Sở Y Nhất bước nhanh trở về phòng làm việc. Ai bảo cô đẩy việc của mình cho tôi, xem lần sau còn dám nữa không! Ha ha.
“Có phải em bị ngu không, cái này sao có thể đưa cho người khác làm được. Bây giờ đơn đặt hàng này của em đã bị Sở Y Nhất xem rồi, người ta còn không thể nhìn ra được à. Em làm những chuyện đó mà trong lòng không biết tính toán hay sao!”
“Anh rể, em nào có biết Sở Y Nhất đó lại tinh ranh đến vậy đâu …”
“Gọi anh là giám đốc, sau này khi ở trong nhà máy, em nên tiết chế một chút đi, đừng cứ anh rể anh rể nữa.”
“Hiểu rồi.” Tiểu Trần bĩu môi, Sở Y Nhất này thật đúng là một tai họa.
“Lát nữa quay về, em hãy tự chỉnh sửa lại đơn đặt hàng này. Có một vài chuyện đừng để cho người khác nhìn thấy, trong lòng em cũng phải hiểu đi chứ. Đừng cứ cả ngày mơ mơ màng màng thế, mau về đi.”
Tiểu Trần nhìn thấy giám đốc Vương thật sự đã nổi giận, cô cũng không dám nói nhiều nữa, cầm lấy đơn đặt hàng và quay trở về phòng làm việc của mình.
“Có vài người thật là ghê gớm, vẫn chưa làm gì đã chạy đến trước mặt lãnh đạo và méc mỏ rồi, thật là ghê gớm quá đi.” Tiểu Trần nói bâng quơ.