Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 221

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cố Hướng Đông mỉm cười, quay người lại tiếp tục làm việc.

Sở Y Nhất đến nhà Hà Thúy Lan để đón Tiểu Bảo, Hà Thúy Lan cảm thấy rất khó hiểu, tại sao Sở Y Nhất lại về vào giờ này. Sở Y Nhất chỉ nói đã xin nghỉ phép, cũng không kể gì về chuyện sáng nay.

“Tiểu Bảo, con đi cùng mẹ ra ngoài mua ít đồ nhé?”

“Vâng, mẹ.”

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiểu Bảo, cô lại nhớ đến hai người hôm nay tự xưng là bác của Tiểu Bảo. May mà từ đầu bọn họ không có ý muốn nuôi dưỡng Tiểu Bảo, nếu như mới đầu bọn họ đồng ý, e là Cố Hướng Đông cũng không thể nào thuận lợi đưa Tiểu Bảo về như thế, vậy cũng tốt. Với tư cách là một người mẹ, Sở Y Nhất không dám nói rằng cô đã làm tốt nhất, nhưng cô cũng cố gắng đem những gì có thể dành hết cho Tiểu Bảo. Cô chỉ hy vọng rằng Tiểu Bảo sẽ được khỏe mạnh và hạnh phúc, sống thuận lợi một đời.

Hợp tác xã mua bán vẫn tấp nập như mọi khi, các loại hàng hóa cũng chỉ có nhiêu đó, không có gì để mua.

“Cháu gái, có phải ở đây không có thứ mà cháu muốn mua?” Một bác gái thấy điệu bộ không hứng thú gì của Sở Y Nhất, kéo cô lại và hỏi.

“Bác gái à, hàng hóa ở đây đến đến đi đi cũng chỉ có bấy nhiêu, không có gì mới mẻ. Đi hoài cũng chẳng thấy có gì muốn mua.”

Bác gái vừa nghe thấy vậy, ôi, xem ra điều kiện gia đình của cô gái này khá tốt!

“Ai chẳng nói thế. Nhà ai cũng có một người lớn tuổi, hoặc sức khỏe không tốt, thỉnh thoảng muốn mua một chút đồ ngon tẩm bổ cho bọn họ, nhưng lại không mua được. Tuy nhiên, có một nơi cháu nhất định sẽ thấy hứng thú.” Bác gái đột nhiên tiến lại gần, hạ giọng nói nhỏ với Sở Y Nhất.

Hử? Sở Y Nhất cũng thấy hứng thú rồi.

“Nó nằm trong khe núi ở phía Đông, mỗi ngày sau khi đêm xuống, nơi đó có một cái chợ đen, trong đó có đủ các loại hàng hóa. Chỉ cần cháu có tiền, món gì cũng có thể mua được. Nếu như cháu muốn mua những món khác, cứ đi qua đó là được.”

“Ồ, cảm ơn bác gái, có thời gian cháu sẽ đi xem sao. Đúng lúc muốn mua một ít đồ tẩm bổ cơ thể cho người nhà, ở đây ngày nào cũng không mua được đồ, giờ thì tốt rồi.” Chợ đen, ánh mắt Sở Y Nhất bừng sáng. Hiện tại, trong hệ thống trang trại của cô có rất nhiều thứ, liệu có thể lấy ra đổi một ít tiền không. Cô càng ngày càng muốn tiêu đống tiền đó!

“Suỵt, chuyện này không thể nói oang oang như vậy được, cháu nên khiêm tốn một chút.” Bác gái dặn dò Sở Y Nhất một câu.

“Vâng, bác gái yên tâm đi. Duy trì nơi này cũng không dễ dàng gì, đây cũng coi làm phúc cho mọi người, cháu hiểu.”

Lúc này bác gái mới gật đầu yên tâm, sau đó xách giỏ đi mất.

Sở Y Nhất thầm nghĩ, cô phải lấy lý do gì để đi ra ngoài vào buổi tối đây. Nếu nói rõ ra, Cố Hướng Đông chắc chắn sẽ không để cô ra ngoài. Nói không chừng còn tiết lộ chợ đen này ra ngoài, với tư cách là Cục trưởng Cục Cảnh sát, nếu anh dẫn người rà soát nơi đó, vậy sẽ tệ lắm đây.

Mặc dù chợ đen tư nhân này bất hợp pháp, nhưng quả thật là do nhu cầu của người dân quá lớn, nên mới tồn tại nơi này. Giống như bác gái kia đã nói, nhà ai cũng có một người sức khỏe không tốt, cần phải bồi bổ cơ thể. Lương thực thiếu thốn, thịt thà thì cung không đủ cầu, cho nên chỉ có thể tìm cách từ chỗ khác mà thôi!

Khi Sở Y Nhất đang suy nghĩ miên man thì Cố Hướng Đông quay về và bảo rằng anh cần phải tăng ca, không biết đến khi nào mới tan làm. Đây đúng là cơ hội trời cho, Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo qua bên nhà Hà Thúy Lan, sau đó cô đi về khe núi ở phía Đông mà bác gái kia đã nói. Ban ngày, cô đã nghe ngóng cách đi như thế nào rồi.

Cô lén lấy một chiếc xe điện từ trong hệ thống trang trại, ha ha, cô không muốn đạp xe đạp đâu, mệt c.h.ế.t được. Còn xe hơi ấy hả, cái đó thì hơi lố, vì thế cô chọn xe điện, bơm đầy điện, chẳng bao lâu sau thì đến nơi.

Khe núi tối đen như mực, khá là đáng sợ. Nếu không phải bên trong có mấy ánh đèn lập lòe, cô sẽ nghi ngờ mình đã bị bác gái kia lừa.

Như thường lệ, Sở Y Nhất lại cải trang. Dù sao hôm nay cô không chỉ muốn làm khách hàng, cô còn muốn làm người cung ứng.

Khi bước lại gần và nhìn thật kỹ, cô cảm thấy ở đây thực sự rất phong phú, thịt heo, thịt bò, thịt cừu tươi, rau củ quả đa dạng đủ loại. Quan trọng nhất là gạo, Sở Y Nhất xem qua thì thấy chất lượng của sản phẩm này rõ ràng không ngon bằng trong hệ thống trang trại của chính mình. Sở Y Nhất đã đi nghe ngóng một lát, 1 tệ 1 hào nửa ký. Trong hợp tác xã mua bán, nếu có phiếu lương thực thì cũng chỉ cần 3 đến 4 hào nửa ký, ở chỗ này thì lại mắc gấp đôi, gấp ba.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 221