“Ôi trời, ỷ thế bắt nạt người. Mấy người có mưu đồ chiếm đoạt số tiền trợ cấp của đứa em trai đã c.h.ế.t của tôi, nên mới không cho chúng tôi đón cháu về đúng không. Còn có thiên lý nữa không đây, làm quan nên có thể vô pháp vô thiên sao?”
“Bác gái của Tiểu Bảo à, chị có biết Tiểu Bảo bao nhiêu tuổi không?”
Người phụ nữ vừa nãy còn nói luyên thuyên không dứt, giờ đây trực tiếp ngơ cả người, đứa trẻ đó mấy tuổi rồi?
“Mấy người nói rằng mấy người lo lắng cho Tiểu Bảo, tại sao lại không biết Tiểu Bảo bao nhiêu tuổi. Mấy người thật sự quá cẩu thả! Còn nữa, kể từ lúc mấy người bước vào đây, tôi đã nghe ba lần “tiền trợ cấp” từ miệng của mấy người, không hề nghe mấy người nói một câu muốn gặp hay là thăm Tiểu Bảo. Rốt cuộc mấy người đến đây là vì tiền trợ cấp? Hay là đến đây vì Tiểu Bảo?” Sở Y Nhất ngồi bên cạnh, nhìn thấy hai người bọn họ biểu diễn, chỉ thiếu hạt dưa với trà nữa là tuyệt vời.
“Ý của cô là gì đây? Cô giấu cháu tôi đi đâu rồi? Bây giờ tôi rất muốn gặp đứa trẻ đáng thương đó, mấy người mau dẫn cháu tôi qua đây.” Người phụ nữ đứng dậy, chỉ vào mặt Sở Y Nhất và nói.
Phản ứng như thế này hơi lố, mục đích quá rõ ràng, điều này khiến cho những người trong văn phòng đều tỏ tường. Hai người này từ phương xa đến đây, e là có dụng ý khác!
Cao Đại Ni cau mày, cô nhịn không được thầm mắng trong lòng, thật đúng là ngu xuẩn, có chút chuyện như vậy cũng làm không xong!
“Hôm nay đúng lúc mọi người đều ở đây, vốn dĩ tôi với Cố Hướng Đông cũng không thấy hổ thẹn, nhưng vì bọn họ đã nhắc tới chuyện tiền trợ cấp, vậy thì tôi sẽ nói rõ luôn. Bố của Tiểu Bảo đã hy sinh, quả thật có tiền trợ cấp. Trước khi Tiểu Bảo được 18 tuổi, số tiền này mỗi năm đều được gửi đến. Cố Hướng Đông đã để dành riêng số tiền này cho Tiểu Bảo, đợi sau khi Tiểu Bảo được 18 tuổi sẽ đưa hết số tiền này cho thằng bé, chúng tôi không hề động vào một xu nào. Ngoài ra, chúng tôi cũng đã nói trước với lãnh đạo của quân đội, số tiền này chỉ có một mình Tiểu Bảo lấy ra được khi thằng bé đã đủ 18 tuổi, bằng không sẽ không một ai có thể lấy được.”
Người được gọi là bác gái với bác trai của Tiểu Bảo sững sờ ngay tại chỗ. Ngoại trừ Tiểu Bảo ra, ai cũng không lấy được, còn bắt buộc Tiểu Bảo đủ 18 tuổi? Vậy thì có ích gì? Đã quá muộn!
“Đương nhiên, nếu như mấy người nhất định muốn đưa Tiểu Bảo về để nuôi dưỡng, chúng tôi cũng không có ý kiến gì. Vậy tôi đi về thu dọn đồ đạc cho Tiểu Bảo.” Sở Y Nhất nói xong, cô định đứng dậy đi về.
Cố Hướng Đông liếc nhìn cô vợ nhỏ của mình, Sở Y Nhất nhìn lại anh bằng một ánh mắt bình tĩnh.
Người phụ nữ hơi mất kiên nhẫn, vội vã kéo lấy áo của người đàn ông, thì thầm to nhỏ với khuôn mặt rất khó coi, còn người đàn ông thì khóc lóc. Chuyến đi này xem như lỗ vốn, quăng hết lộ phí, không thể kiếm lại được gì. Anh ta chính là anh họ của bố của Tiểu Bảo, lần này qua đây cũng vì nghe nói người nào hy sinh trong quân đội sẽ được phát tiền vào mỗi năm, cho nên anh ta mới muốn qua đây tìm nhà họ Cố và đón Tiểu Bảo về, như vậy chẳng phải số tiền đó sẽ thuộc về bọn họ hay sao. Ai mà ngờ được lại còn có chuyện như vậy, đúng thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Thật ra câu nói cuối cùng là do Sở Y Nhất tự thêm vào, làm gì có quy định như thế, nhưng hai người kia không biết, vậy là được.
Cao Đại Ni nhìn hai người quê mùa kia, cô không biết phải nói thêm gì nữa, sau đó chen chúc ra khỏi đám đông.
“Hai người cứ đợi ở đây đi, tôi về nhà thu dọn đồ đạc xong sẽ dẫn Tiểu Bảo qua cho hai người, tôi sẽ quay lại ngay.”
“Chuyện đó, chúng tôi còn có việc, đi trước đây, đi trước đây!” Người đàn ông kéo người phụ nữ chen ra khỏi đám đông, tốc độ của bọn họ như thể có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau.
Sở Y Nhất nhìn hai người bọn họ vội vã bỏ chạy, cô mỉm cười như một con hồ ly nhỏ. Người gác cửa nhìn thấy nhân vật chính đi cả rồi, không còn kịch hay để xem nên cũng nhanh chóng rời đi.
“Nghịch ngợm, em xin nghỉ phép rồi à?” Cố Hướng Đông bước tới, nhìn cô vợ nhỏ của mình.
“À, chẳng phải do gặp hai người kỳ lạ này hay sao, sợ Cục trưởng Cố của chúng ta bị ức h.i.ế.p nên em đã nhanh chóng chạy qua đây, đóng vai mỹ nhân cứu anh hùng!”
“Thế thật cảm ơn mỹ nhân.”
“Ha ha, không dám, đều là người cùng một nhà, không cần phải khách sáo!”
“Vậy đợi tối anh tan làm, về nhà cảm ơn em thật hậu hĩnh!” Cố Hướng Đông nghiến răng nhấn mạnh hai từ “cảm ơn”.
Sở Y Nhất liếc mắt nhìn Cố Hướng Đông: “Cục trưởng Cố lo làm việc đi, em về nhà chăm Tiểu Bảo đây, nhớ trưa về ăn cơm đấy!” Sở Y Nhất nói xong cũng đi mất.