Người phụ nữ nhìn một hồi, quả thật rất nhiều đồ.
“Không sao, bên này có một loại xe chuyên phụ trách đưa đón, lát nữa tôi ngồi lên đó về là được.”
Ồ, thực sự là nếu một ngành phát triển, nó có thể thúc đẩy sự phát triển của các ngành khác. Xem đi, còn có xe chuyên phụ trách đưa đón nữa chứ, thật tốt. Khi biết người phụ nữ xinh đẹp kia có thể xách đi một cách thuận tiện, nhân lúc người phụ nữ không để ý, Sở Y Nhất lại nhét thêm một ít lương thực và một miếng thịt lớn.
Cuối cùng, Sở Y Nhất mua một con ba ba, cô muốn tẩm bổ cho Cục trưởng Cố. Sau đó, cô nhanh chóng lao về nhà.
May mắn thay, Cố Hướng Đông vẫn chưa về. Sở Y Nhất đi đón Tiểu Bảo rồi về lại nhà mình, tắm rửa nhanh nhẹn sau đó rúc vào trong chăn, thật là ấm áp.
“Tiểu Bảo, đừng nói với bố con về việc tối nay mẹ đã đi ra ngoài nhé. Con thấy bố làm việc vất vả thế nào chứ, tối như vầy mà vẫn còn đang làm, chúng ta không nên tạo ra phiền phức cho bố con nữa, được không?”
“Vâng, mẹ đừng lo lắng, đây là bí mật nhỏ của chúng ta.”
“Tiểu Bảo, con thật ngoan.” Cô hôn cậu bé một cái.
“Mẹ, con là con trai, mẹ không thể cứ động một tí là hôn con. Nếu mẹ muốn hôn thì đi hôn bố đấy.” Cố Hướng Đông sợ hai mẹ con ngủ rồi, anh rón rén đi vào nhà. Vừa vào thì nghe thấy câu nói của Tiểu Bảo, trong lòng thật sự rất muốn xông lên hôn con trai mình.
“Thằng nhóc này, mẹ con lương thiện như thế, hôn con mà con lại không vui? Con là con trai nên mẹ không thể hôn hay sao.”
“Em xem em kìa, không biết xấu hổ gì cả, còn dám nói với con rằng mình xinh đẹp.” Cố Hướng Đông thình lình lên tiếng, dọa bọn họ một phen.
“Anh làm em giật cả mình, em không nghe thấy tiếng anh bước vào. Em nói em đẹp thì làm sao, đó không phải là sự thật à, ý của anh là em không đẹp phải không?”
“Làm gì có ý đó, vợ của anh đẹp đến mức cá lặn chim sa, nguyệt thẹn hoa nhường, người thấy người yêu…”
“Được rồi, được rồi, Cố Hướng Đông, từ khi nào mà anh học được mấy cái trò này thế?”
“Chẳng phải ở bên cạnh em nghe hoài riết quen hay sao, học từ em cả đấy.”
Sở Y Nhất đang nằm trong chăn, cô cười lăn cười bò, ngẩng mặt lên nhìn thấy Tiểu Bảo đã ngủ say, cô mới hạ giọng.
“Mau tắm rửa rồi qua đây ngủ đi, anh bận cả ngày trời, không mệt sao?” Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Hướng Đông, toàn là sự đau thương, cô cảm thấy việc mua con ba ba kia quả thật là đã đúng. Một người thường thức khuya như Cố Hướng Đông đây, nếu không bồi bổ thì không được.
“Thấy em rồi anh không mệt nữa, còn có thể tăng ca thêm.” Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ với cái đầu để lộ ra ngoài. Anh có thể tưởng tượng ra khung cảnh dưới lớp chăn bông. Cô không thích mặc nhiều quần áo khi ngủ, lần nào cô cũng cởi ra, chỉ để lại một lớp đồ ngủ mỏng manh, khoe dáng yêu kiều.
“Lại còn tăng ca, không biết mệt hả!” Sở Y Nhất cảm thấy chóng mặt, cô không quan tâm anh, đồ đàn ông khốn kiếp, tăng ca để đùa giỡn với cô đấy à, uổng công cô còn đang lo lắng cho anh. Cô còn mua một con ba ba thật to đem về để bồi bổ cơ thể cho anh, bồi bổ cái gì nữa chứ, từ đầu đến cuối người chịu thiệt chịu mệt chẳng phải vẫn là cô hay sao. Không bồi bổ gì nữa, cho anh mệt c.h.ế.t luôn.
Nhìn cô vợ nhỏ thẹn thùng, Cố Hướng Đông nghĩ thầm nên tắm rửa sạch sẽ, sau đó vén chăn và chui vào. Hơi lạnh từ người anh truyền tới khiến Sở Y Nhất rùng mình.
“Cố Hướng Đông, anh lạnh quá, tránh xa em ra.” Sở Y Nhất né sang một bên.
“Không sao đâu, tăng ca rồi sẽ không lạnh nữa.” Sau đó anh bắt đầu giở thủ đoạn, chỉ trong vài giây sau đã lột sạch đồ của cô vợ nhỏ. Chiếc giường nhỏ của bọn họ bị giày vò đến mức muốn sập xuống, một hồi lâu mới dừng lại. Được rồi, bây giờ không những không thấy lạnh, mà ngay cả một chút sức lực cũng không còn nữa.
“Cố Hướng Đông, anh là tên c.h.ế.t tiệt, chỉ biết tạo niềm vui của anh dựa trên nỗi đau của em!” Giờ đến chút sức lực nhấc chân lên để đá anh cũng không có, cô đành phải dùng tay nhéo phần thịt mềm mại ở ngay lưng của Cố Hướng Đông.
“Vợ à, chẳng lẽ chỉ có mỗi anh thấy vui?”
Ồ, lời này vừa nói ra, Sở Y Nhất đã trực tiếp đá anh một phát, đồ khốn kiếp!
Cố Hướng Đông cười thấp giọng, vươn tay ra kéo cô vợ nhỏ áp sát vào trong lòng của mình. Sở Y Nhất quả thật cũng đã thấm mệt, chẳng bao lâu sâu thì ngủ say trong lòng của Cố Hướng Đông.
Kể ra cũng lạ, tối nay Cố Hướng Đông lại phải tăng ca nữa. Con ba ba đem về để hầm, rốt cuộc đành phải chờ anh về mới ăn. Sở Y Nhất bỗng nhớ tới lời hẹn với ông lão kia, cô chỉ có thể gửi Tiểu Bảo đến nhà của Hà Thúy Lan, ngoài ra còn mang thêm vài đồ ăn thức uống cho bọn trẻ.