Điều này khiến Hà Thúy Lan bực bội và mắng cô một trận, Sở Y Nhất mỉm cười lắng nghe, cô biết Hà Thúy Lan cũng chỉ muốn tốt cho cô. Hà Thúy Lan cũng giống như là chị của cô vậy, chuyện gì cũng nghĩ thay cho cô.
Sở Y Nhất lại đến chợ đen một lần nữa, cô từ hệ thống nông trại lấy ra những thứ mà ông lão muốn, cất giấu vào một nơi, sau đó cô mới đi thông báo cho ông lão kia. Khi ông lão qua xem hàng hóa, ông ấy vui vẻ trả tiền. Sở Y Nhất nhìn thấy 3,000 tệ, trong lòng cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Sau đó cô lại đi dạo một hồi, hôm nay không nhìn thấy chị gái xinh đẹp kia, e là trong nhà đã gặp phải chuyện gì đó. Cô hy vọng chị gái xinh đẹp kia có thể giải quyết thật thuận lợi, sau này không cần phải đến đây bán đồ nữa.
Đang đi giữa chừng, bỗng nhiên xung quanh nháo nhào cả lên, cô phát hiện mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ai nấy cũng nhanh chóng tắt đèn, miệng thì hét lên: “Mau lên, vô thường đến rồi!”
Vô thường? Hắc bạch vô thường? Quỷ bắt trẻ con?
“Chàng trai à, mau trốn đi, cảnh sát đến rồi.” Ông lão nhìn thấy chàng trai đứng bất động, vội vã nhắc nhở.
Ơ, hóa ra là cảnh sát đến, chẳng trách dạo này Cố Hướng Đông bận rộn đến thế, hóa ra là đang để mắt đến chỗ này. Cô vẫn nên chạy nhanh thì hơn, bằng không lát nữa bị Cố Hướng Đông tóm được, thế thì mất mặt làm sao. Bị chính chồng mình tóm về, còn mặt mũi gì nữa.
Không quan tâm nhiều nữa, Sở Y Nhất bôi dầu dưới chân, cô phóng như bay.
Khi Sở Y Nhất về đến nhà, nồi canh rùa trên bếp đang bốc khói nghi ngút, thật may mắn. May là nồi canh này không bị cạn nước, may là đã nấu nồi canh này, may là không bị Cục trưởng Cố bắt đi …
Cố Hướng Đông bận rộn suốt đêm nhưng không bắt được người. Đây cũng không phải là lần đầu có người báo cáo, mỗi đêm ở huyện Bảo Ứng đều có một khu chợ đen.
Lần này, căn cứ theo thông tin và theo dõi hai ngày hai đêm, tối hôm nay anh mới bắt đầu hành động. Thật ra bọn họ ai cũng biết chợ đen luôn tồn tại, chỉ là mọi người biết nhưng không nói ra. Ai có thể bảo đảm trong nhà mình không có nhu cầu? Chợ đen không có thứ mà bạn muốn mua?
Hôm nay Cố Hướng Đông dẫn đội đi điều tra, thật ra anh cũng không định mạnh tay gì cả, chỉ muốn nhắc nhở những người trong chợ đen rằng gần gió thì tiếng sẽ to, để bọn họ ngừng lại, đừng đi ngược chiều gió nữa.
“Hử? Sao hôm nay em vẫn chưa ngủ?” Cố Hướng Đông về nhà, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình vẫn chưa lên giường đi ngủ. Hôm nay trời lạnh, cô không phải là kiểu người sẵn sàng ở ngoài chăn.
“Sao hôm nay anh về sớm hơn mọi hôm thế. Em thức chẳng phải vì anh vẫn chưa về hay sao, em không yên tâm, anh đi rửa tay rửa mặt đi, em đã làm đồ ngon cho anh rồi.”
Rùa ba ba hầm trong nồi thơm phức, Sở Y Nhất còn cho vào đó một ít trứng luộc, đặt dưới con rùa. Cô nhớ món này tên là “Bá Vương Biệt Cơ”, ha ha, khá là ấn tượng.
“Em làm món gì vậy? Sao thơm thế?” Cố Hướng Đông men theo mùi hương, nhìn vào trong nồi.
“Món này tên là Bá Vương Biệt Cơ, thấy sao? Độc đáo chứ! Bảo đảm anh chưa bao giờ ăn.”
“Bá Vương Biệt Cơ?”
“Ôi trời, anh mà ăn là biết ngay tại sao nó lại có tên như vậy. Mau đi rửa tay đi, trong bình thủy có nước ấm, em đi hấp nóng bánh bao không nhân cho anh đây.”
Cố Hướng Đông rửa tay xong, trên bàn đã bày sẵn chén đũa, anh hỏi: “Vợ à, sao chỉ có một đôi đũa và một cái chén, phải ăn chung với nhau chứ?”
“Không, không, cái này là vì em thấy anh làm việc quá vất vả nên đã đặc biệt làm để bồi bổ cơ thể cho anh đó, mau ăn đi, Cục trưởng Cố!”
“Vợ à, em cảm thấy anh cần phải bồi bổ nữa sao?” Cố Hướng Đông đang cao hứng cầm đũa định ăn thử món ăn mới lạ của cô vợ nhỏ, nhưng khi nghe những gì cô nói, anh bắt đầu hơi nghi ngờ. Không lẽ anh bị cô vợ nhỏ chê?
“Anh đang nói cái gì vậy. Ngày nào anh cũng tăng ca như thế, sao mà chịu nổi. Em không được phép bồi bổ sức khỏe cho anh à.”
Ồ, ra là vậy, Cố Hướng Đông thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng rằng, cái đó chứ…
“Anh đang nghĩ cái gì vậy, Cố Hướng Đông!” Nhìn dáng vẻ khó hiểu của anh, cô biết suy nghĩ của người đàn ông này chắc chắn cách xa cả trăm mét so với suy nghĩ của cô.
“Không có gì đâu, ngon mà.” Cay và rất hợp miệng, nhưng mà, “Vợ à, em mua cái này ở đâu vậy?”
Hợp tác xã mua bán chắc không bán mặt hàng hóa này đâu, cô vợ nhỏ đi chợ đen mua sao?
“Hôm đó em dẫn Tiểu Bảo đi ra ngoài, có một ông chú đang câu cá bên bờ sông. Kết quả thì ông ấy lại câu được thứ này, nhưng ông ấy không muốn nên em đã dùng đồ để đổi với ông ấy. Đây là rùa hoang dã, rất bổ, nếu không phải thấy anh dạo này vất vả, em sẽ không làm cái này cho anh đâu. Anh có biết em tốn bao nhiêu sức không? Chỉ mỗi việc g.i.ế.c nó mà em đã tốn rất nhiều sức lực, tay em suýt nữa cũng muốn què...” Sở Y Nhất nói với giọng tủi thân. Cố Hướng Đông đột nhiên cảm thấy ngữ khí vừa rồi của anh có thể hơi cứng nhắc.