“Vợ à, có gì ăn nấy, anh không kén ăn, em cũng không cần đi đến những chỗ đó nữa.”
“Ở đâu chứ?” Sở Y Nhất biết Cố Hướng Đông đang nói cái gì, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi. Chủ yếu là vì ngữ khí của anh khiến cô cảm thấy hơi không vui.
Những nơi đó, người khác có thể đi, tại sao cô lại không thể?
“Y Nhất, anh là cảnh sát, em là người trong gia đình. Có một vài chuyện, người khác có thể làm nhưng em thì không thể. Mặc dù đó là điều mà ai cũng biết, nhưng anh cũng không muốn dẫn đầu đi giải quyết, em hiểu không?” Anh biết mà, cô vợ nhỏ của anh chắc chắn biết nơi đó, nói không chừng còn từng đi qua đó.
“Tồn tại là hợp lý. Nếu như những thứ này ra đời và phát triển, điều đó có nghĩa mọi người đều có nhu cầu. Có một vài thứ, từ trên xuống dưới chưa chắc đều đúng…”
“Y Nhất, có một số chuyện không được nói lung tung!” Cố Hướng Đông đặt đũa xuống, đột nhiên trở nên nghiêm nghị, anh cứ nhìn Sở Y Nhất như thế. Trước giờ, Sở Y Nhất chưa từng nhìn thấy Cố Hướng Đông như thế này, mọi thứ hơi đột ngột khiến cô sợ hãi đau buồn lẫn lộn, nước mắt cô lập tức chực trào, thế nhưng cô nhẫn nhịn không chịu khuất phục, không để nó rơi xuống.
Cố Hướng Đông nhìn thấy dáng vẻ như thế của vợ mình, anh hơi hối hận nên đứng dậy muốn ôm cô, khi vẫn chưa đến trước mặt của Sở Y Nhất thì cô đã đứng dậy và rời đi.
Cố Hướng Đông thở dài, anh âm thầm dọn dẹp bàn ghế, sau đó tắm rửa lần nữa. Khi quay trở về phòng, anh phát hiện cô vợ nhỏ đã nằm trên giường của Tiểu Bảo, quay lưng về phía anh, biểu tình một cách không lời.
Cố Hướng Đông tắt đèn, anh cũng không bé Sở Y Nhất về lại giường của hai người. Có một vài thứ thật sự không nên dây vào, giống như những lời mà cô vừa nói, nếu như truyền ra ngoài sẽ coi như là bất kính, điều đó sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho bản thân cô. Anh không đảm bảo có thể bảo vệ cô một cách an toàn, nên thà rằng lúc này khiến cô hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề còn hơn.
Sở Y Nhất đợi một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Cố Hướng Đông đến tìm mình, trái lại cô cảm giác anh đã tắt đèn và nằm trên giường. Trong lòng của Sở Y Nhất lập tức nổ tung, vốn dĩ cô chỉ định giận lẫy một tí, lời cô nói vừa rồi quả thật có hơi không đúng, nên cô cũng không thật sự tức giận. Cô còn đang đợi anh qua đây an ủi cô vài câu, thuận nước làm hòa, ai mà biết được tên c.h.ế.t tiệt này lại không ngó ngàng gì tới cô, cứ thế mà đi ngủ.
Ngủ thì ngủ đi, sau này ai lên cái giường đó thì người đó làm chó!
Cô tức giận đá chân, quấn chặt chăn đi ngủ.
Cố Hướng Đông nghe có động tĩnh bên chiếc giường nhỏ, chợt cảm thấy buồn cười, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn. Bên phía chiếc giường nhỏ cũng không còn động tĩnh gì nữa, e là đã ngủ say.
Sở Y Nhất thật sự đã ngủ say. Liên tiếp hai ngày nay, Cố Hướng Đông tăng ca, thật ra Sở Y Nhất cũng tăng ca, mệt rã rời. Cố Hướng Đông còn chẳng cảm kích, bản thân cô cũng không chỉ vì cái sự thèm ăn kia đâu, cô tức tối sau đó thật sự ngủ thiếp đi.
Sau khi xuống giường, anh nhẹ nhàng bế Sở Y Nhất và cả chăn bông về lại giường mình, sau đó nhét chăn thật kín cho Tiểu Bảo.
Sở Y Nhất ngủ đến nửa đêm cảm thấy hơi lạnh, cô bất giác cuộn người mình vào trong chăn ấm của Cố Hướng Đông, sau đó thoải mái ngủ thiếp đi. Cố Hướng Đông ôm chặt người trong lòng mình, anh bất lực thở dài rồi cũng ngủ say.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Hướng Đông đã không còn ở nhà, Sở Y Nhất hơi khó chịu nhìn thấy mình đang ngủ trên chiếc giường lớn. Tại sao cô lại ngủ trên chiếc giường này rồi? Chắc không phải vì nửa đêm tự bò qua đấy chứ, tóm lại cô không có một chút ấn tượng gì cả. Cô đã nói không ngủ bên này, giờ thì sao, tự mình biến thành chó rồi, hầy, đau lòng quá!
Cố Hướng Đông vừa về thì thấy vợ mình đang ngồi trên giường với tâm trạng buồn bực, anh nói: “Tỉnh rồi sao? Dậy rồi tắm rửa ăn cơm thôi.”
Hả? Đáng lẽ anh phải đi làm rồi mà? Tại sao anh lại quay về? Cô nhìn bữa sáng trên bàn ăn, hừ, đừng tưởng rằng cô sẽ tha thứ cho anh chỉ vì bữa ăn sáng này!
Sở Y Nhất mặc kệ anh, tự mình tắm rửa và ăn cơm, không thèm quan tâm đến Cố Hướng Đông.
Cố Hướng Đông không biết phải làm gì, cô vợ nhỏ của anh thật sự tức giận rồi, anh thì lại không có kinh nghiệm dỗ vợ.
Sau bữa sáng, Sở Y Nhất thu dọn đồ đạc của Tiểu Bảo như thường lệ, sau đó gửi Tiểu Bảo cho Hà Thúy Lan.
“Chị dâu, làm phiền chị rồi.”
“Em đi đi, có chị chăm, em cứ yên tâm.”
“Vâng.”
Hà Thúy Lan thật lòng giúp đỡ cho Sở Y Nhất nên Sở Y Nhất cũng không khách sáo. Tương lai còn dài, rồi Sở Y Nhất sẽ có cơ hội trả lại những điều tốt đẹp mà Hà Thúy Lan đã dành cho mình.