“Đồng chí Sở, giám đốc Vương nói sắp tới sẽ là Ngày Quốc tế Lao động, bảo văn phòng của chúng ta tổ chức một hoạt động. Cô xem rồi đưa ra một kế hoạch đi nhé.” Tiểu Trần đi đến trước bàn của Sở Y Nhất, gõ lên bài và nói.
“Hả? Một kế hoạch? Tôi?”
“ Đúng thế, cô đưa ra kế hoạch, có vấn đề gì sao?” Tiểu Trần đứng trước mặt Sở Y Nhất, cảm giác có chút trịch thượng.
“Ừ, có vấn đề.” Sở Y Nhất mỉm cười đứng lên, cô muốn biết ai đã giao nhiệm vụ này cho cô, giám đốc Vương? Hay Tiểu Trần? Làm việc ấy mà, không phải là không thể làm, nhưng dù sao cũng nên làm rõ ràng một chút, đúng không. Nói về kế hoạch, lãnh đạo có suy nghĩ gì, có yêu cầu như thế nào? Không thể không tìm hiểu!
Sau đó, Sở Y Nhất bình tĩnh bước đến văn phòng của Vương Đại Chí trong ánh mắt có vài phần tức giận của Tiểu Trần.
“Tiểu Sở, cô tìm tôi có việc gì không?” Vương Đại Chí nhìn thấy Sở Y Nhất đi vào, anh ngừng việc trong tay, ngẩng đầu lên và mỉm cười hỏi.
Nếu như không phải vô tình nghe thấy khoảnh khắc mây mưa của giám đốc Vương trong phòng làm việc, Sở Y Nhất thật sự cảm thấy giám đốc Vương là một người dễ mến, không hề có kiểu cách của người làm chức cao, rất tốt. Nhưng bây giờ thì sao, quên đi, đành phải nói rằng Vương Đại Chí là người hai mặt.
“Giám đốc, làm phiền anh rồi. Chuyện là như thế này, đồng chí Trần nói rằng anh yêu cầu tôi đưa ra kế hoạch hoạt động cho Ngày Quốc tế Lao động 1 tháng 5...” Sở Y Nhất cố ý nói chậm rãi, vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Vương Đại Chí. Khoảnh khắc chợt do dự của Vương Đại Chí cũng đã bị Sở Y Nhất để ý.
“À, chuyện này đó hả, nhà máy của chúng ta mỗi năm đều sẽ tổ chức hoạt động vào ngày 1 tháng 5. Năm nay chúng tôi muốn tổ chức lớn hơn một chút, nhằm thể hiện những điều tốt đẹp của nhà máy chế biến thịt, nên mới để văn phòng của bên cô chủ trì hoạt động này, thu nhập ý kiến của mọi người, cùng nhau tạo ra một phương án hoạt động.”
“Ồ, hóa ra chuyện là như vậy, thế thì tôi đã hiểu lầm rồi. Tôi tưởng rằng giám đốc yêu cầu Tiểu Trần thông báo cho tôi, bảo tôi làm việc này một mình. Nếu đã là công việc của toàn bộ văn phòng, vậy thì tôi sẽ không đùn đẩy trách nhiệm, hợp tác thật tốt với mọi người.”
“Tiểu Sở, ý thức của cô thật cao. Được, vậy thì mọi người trong văn phòng đều cố lên nhé, vạch ra một kế hoạch thật tốt.”
“Vâng, giám đốc, tôi sẽ quay về truyền đạt ý của giám đốc cho mọi người.”
Sở Y Nhất không định trốn tránh trách nhiệm, cô có thể làm được việc này, nhưng cô không muốn Tiểu Trần rảnh rỗi.
“Đồng chí Trần, có thể năng lực thấu hiểu hơi có thiếu sót. Giám đốc Vương không có nói câu nào bảo một mình Sở Y Nhất tôi đưa ra kế hoạch, giám đốc bảo mọi người trong văn phòng hãy cùng nhau góp ý, đưa ra một kế hoạch.”
“Vậy tôi không có ý kiến, cô làm thay đi, chẳng phải cũng giống nhau sao.” Tiểu Trần không quan tâm, đừng tưởng nói như vậy thì cô sẽ đề xuất kế hoạch gì đó. Tóm lại, cô không biết, không có cách, thích làm gì thì làm đi!
“Đồng chí Trần, cô có chắc sẽ không góp ý hay kiến nghị gì cho kế hoạch hoạt động lần này, càng không đưa ra kế hoạch nào chứ?”
“ Tôi chắc chắn!” Nói xong, Tiểu Trần quay đầu bỏ đi.
Được, tôi chỉ chờ câu nói này của cô mà thôi, đến lúc đó đừng hối hận.
Sở Y Nhất còn chưa kịp đưa ra kế hoạch cho hoạt động, cô đã gặp phải rắc rối.
“Tiểu Sở, em có biết cô gái nào tên Cao Đại Ni không?” Chị Từ kéo Sở Y Nhất sang một bên, nhỏ giọng hỏi.
“Là người nhà của hàng xóm cạnh bên, sao vậy chị Từ?” Sở Y Nhất không hiểu làm sao chị Từ lại biết Cao Đại Ni, nhắc tới cô ấy còn lại là với vẻ mặt thế này!
“Hầy, cô gái đó đã tìm đến nhà máy, nói rằng em và chồng em không có kết hôn, hai người hoàn toàn không phải là vợ chồng, cho nên em không có tư cách nhận công việc do nhà máy chế biến thịt cung cấp cho người nhà của Cục Cảnh sát. Cô gái đó ép nhà máy của chúng ta đuổi em đi, sau đó để cô ta vào làm.”
Ồ, hóa ra là như vậy. Xem ra Cao Đại Ni thèm muốn vị trí của cô không chỉ một hai ngày, nhưng mà chuyện cô và Cố Hướng Đông không phải vợ chồng, chẳng biết lời này từ đâu mà ra?
Ngẫm nghĩ một hồi, chắc là lần trước khi bác trai và bác gái của Tiểu Bảo đến tìm Cố Hướng Đông, bọn họ đã nói những lời đó và cô ấy đã ghi nhớ, vì thế mới có tình trạng tố cáo thẳng tên như ngày hôm nay.
“Tiểu Sở, cô tới rồi à, cô mau xem đi, cô gái Cao Đại Ni này đã tố cáo tên của cô, bảo rằng cô không phải là người nhà của Cục Cảnh sát, còn chiếm cả vị trí mà bên nhà máy chúng tôi cung cấp cho. Cô xem nên giải quyết thế nào đi?” Vương Đại Chí cảm thấy hơi nhức đầu, chuyện gì thế này, bắt đầu tranh mồi của nhau à.