Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 227

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Cao Đại Ni, ai nói với cô rằng tôi và Cố Hướng Đông không phải là vợ chồng?”

“Muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm. Đừng tưởng rằng mọi người không biết cô đã làm gì. Cô được Cố Hướng Đông bỏ tiền ra mua về, hai người hoàn toàn không được coi như là vợ chồng, nên cô dựa vào cái gì mà chiếm dụng thân phận người nhà của Cục Cảnh sát và đến đây để làm việc, cô không xứng!” Cao Đại Ni có chút kích động, giống như công việc của nhà máy chế biến thịt đã vẫy gọi cô vậy.

“Cao Đại Ni, rốt cuộc cô có xem qua luật hôn nhân chưa vậy? Cô có biết hôn nhân trên thực tế là gì không? Không cần biết tôi và Cố Hướng Đông ở bên nhau vì lý do gì, bây giờ tôi đã là vợ hợp pháp của anh ấy. Chưa kể, chúng tôi cũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn, giấy trắng mực đen, tôi là phối ngẫu của anh ấy. Giám đốc Vương, tôi không biết như vậy có thể chứng minh tôi là người nhà của Cục Cảnh sát không?”

“Có thể, có thể, có thể. Cái này tuyệt đối có thể chứng minh được, nếu cái này mà không thể chứng minh được, vậy còn cái gì có thể chứng minh được đây!” Vương Đại Chí tiếp lời rất đúng lúc, “Đồng chí Cao, cô nên quay về nhà đi, Sở Y Nhất đã là công nhân chính thức của nhà máy chúng tôi rồi. Chuyện này tôi không quan tâm là khi nào nhưng đã là sự thật, cô không nên nghĩ tới những chuyện vô ích nữa!”

“Mấy người làm quan nên bảo vệ lẫn nhau, cũng bởi vì chồng của cô ta là Cục trưởng Cục Cảnh sát. Gia đình bọn họ toàn là cái thứ gì đâu, chồng thì cướp vị trí làm việc của bố tôi, vợ thì cướp công việc mà đáng lẽ là thuộc về tôi. Mấy người đều là đồ ăn cắp, chuyên môn ăn cắp những thứ thuộc về người khác.”

“Chát!” Một cái tát lên mặt của Cao Đại Ni, sắc mặt của Sở Y Nhất vô cùng tức giận!

“Cao Đại Ni, cô muốn vu cáo tôi thế nào cũng được, nhưng cô không được phép vu khống Cố Hướng Đông. Anh ấy làm Cục trưởng Cục Cảnh sát đều dựa vào thực lực của chính anh ấy. Bố của cô cũng rất giỏi, chỉ là Cố Hướng Đông ưu tú hơn nên thích hợp với vị trí này hơn. Hôm nay, cái tát này là để cô nhớ kỹ, không nên làm mất mặt bố của cô và Cục Cảnh sát!”

Mặc dù đang giận Cố Hướng Đông, nhưng cô không thể để người khác mặc sức chất vấn và vu khống anh. Chỉ có cô mới được phép ức h.i.ế.p Cố Hướng Đông, người khác là ai cũng không được!

Sau khi giải quyết xong chuyện của Cao Đại Ni, Sở Y Nhất có chút buồn bực, cô nhìn thấy ánh mắt đánh giá mình một lượt nhưng tỏ vẻ như không cố ý của Tiểu Trần, càng khiến cô không thoải mái, chỉ muốn lập tức tan làm.

“Đồng chí, anh đang tìm ai vậy?” Hôm nay không ngờ Tiểu Trần lại nhiệt tình như thế, giọng nói dịu dàng một cách kỳ lạ, thật là quái đản.

Sở Y Nhất viết viết vẽ vẽ trên giấy, cô đang suy nghĩ về kế hoạch hoạt động của bản thân nên chẳng có tâm tư nhìn người đang tiến vào văn phòng. Một lúc sau, cô cảm thấy có bóng người đang tiến gần về phía mình, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn.

“Sao anh lại đến đây, không phải vẫn chưa đến giờ tan làm à?” Sở Y Nhất ngẩng đầu nhìn thấy Cố Hướng Đông đang đứng ở bàn, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Thời tiết không được tốt, trông rất âm u, anh sợ mưa nên qua đây đón em.” Chủ yếu là vì sợ cô giận dỗi không quan tâm đến anh, anh muốn làm gì đó để bù đắp.

“Ôi trời, Tiểu Sở. Hóa ra đây chính là Cục trưởng của nhà em đấy sao, hai người quả là một cặp trời sinh!” Chị Từ chân thành nhìn Cố Hướng Đông.

“Chào chị Từ, Y Nhất nhà em thường hay nhắc đến chị, rất cảm kích vì sự chăm sóc chu đáo của chị.”

“Xin chào, anh Lý.”

Cố Hướng Đông nhiệt liệt hỏi các đồng nghiệp trong văn phòng của Sở Y Nhất.

“Anh là Cục trưởng Cố đấy à, em đã nghe danh từ lâu. Em không ngờ Cục trưởng Cố không chỉ có năng lực mà trông vẻ ngoài cũng rất tài năng, lại còn rất lịch sự.” Tiểu Trần vặn vẹo cơ thể và đi tới, tự động bắt chuyện với Cố Hướng Đông. Với lời khen có cánh này, là một người đàn ông thì ai chắc cũng sẽ thấy có thiện cảm với một cô gái như Tiểu Trần đây.

Tiểu Trần đưa tay ra với điệu bộ hơi ngượng ngùng, Cố Hướng Đông nhìn cô một cái, anh không bắt tay lại mà chỉ nói: “Xin chào.”

Tiểu Trần lúng túng xoa tay.

“Cục trưởng Cố, để em rót cho anh một cốc nước. Trong thời tiết lạnh giá này, nên uống một cốc nước nóng để giữ ấm.”

“ Tôi không lạnh và không muốn uống nước.”

Sở Y Nhất lặng lẽ xem màn biểu diễn của Tiểu Trần, tưởng cô là không khí à. Quan tâm ân cần, gần gũi thân mật với người đàn ông của cô trước mặt cô, sao lại có thể xem cô là không khí được?

“Đồng chí Trần, nếu như cô nhiệt tình như vậy với những đồng chí khác đến văn phòng của chúng ta, e là lá cờ đỏ màu nhỏ của sở văn minh có thể tồn tại được lâu trong văn phòng của chúng ta đấy.” Sở Y Nhất châm chọc ngầm Tiểu Trần. Ai ngờ đâu người ta hoàn toàn không nắm bắt được ý nghĩa trong câu nói này của cô, cũng có lẽ bởi vì người ta không muốn ngó ngàng đến cô.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 227