“Cái này có gì phải kinh ngạc, tôi đối với ai cũng đều như vậy cả.” Tiểu Trần có chút khó chịu đối với việc Sở Y Nhất vạch trần mình trước mặt anh chàng đẹp trai này.
“Vợ à, đến giờ tan làm rồi, chúng ta về nhà thôi.” Cố Hướng Đông nhìn đồng hồ, anh ngẩng đầu lên nói.
Sở Y Nhất vô thức liếc nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ tan sở nên đứng dậy thu dọn đồ đạc, cô chào hỏi với mọi người, sau đó bước ra ngoài văn phòng.
Đến giờ tan sở, sự xuất hiện của Cố Hướng Đông nhanh chóng thu hút sự chú ý của các cô gái trẻ trong nhà máy, nhìn Cố Hướng Đông vừa cao ráo vừa đẹp trai, phản ứng của các cô gái giống như những người hâm mộ nhìn thấy idol của mình ở thế kỷ 21 vậy.
Sở Y Nhất vừa nhìn vừa che miệng cười một cách xấu hổ, sau đó nhịn không được lại nhìn về phía của Cố Hướng Đông. Lúc này cô cảm thấy hơi buồn bực, có phải mắt nhìn của mấy cô gái này có vấn đề không, chính chủ đang đứng ở bên này cơ mà, xem cô là không khí à!
Sở Y Nhất còn chẳng phải là không khí hay sao, khi bọn họ vẫn chưa ra đến cửa thì nhìn thấy một cô gái lao tới, cô gái nói: “Chào đồng chí, chuyện là… tôi là nhân viên của nhà máy chế biến thịt, chúng ta có thể làm bạn được không?”
Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ của mình, cô đang trừng mắt nhìn anh.
“Không được đâu, vợ tôi không thích tôi làm bạn với những cô gái khác, tôi cũng không thích.”
“Anh kết hôn rồi sao?”
“ Đúng vậy, đây là vợ của tôi.” Cố Hướng Đông nói rồi kéo Sở Y Nhất đang đứng ở bên cạnh, khuôn mặt cô gái đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ.
“Thật ngại quá, thật ngại quá.” Cô gái nói xong, bỏ chạy trong sự xấu hổ.
Tên c.h.ế.t tiệt này, chỉ biết chạy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thật chẳng ra làm sao!
Tiểu Vương cảm thấy bầu không khí giữa Cục trưởng và chị dâu có gì đó sai sai. Trước đây, chị dâu ngồi lên xe thường rất hay gần gũi với Cục trưởng, như thể chỉ muốn làm cái móc treo luôn lên người Cục trưởng. Hôm nay thì lại ngồi bên cạnh cửa sổ, cách nhau rất xa, ló đầu ra ngoài cửa sổ, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Cục trưởng.
Hai người này đang cãi nhau à?
“Vợ à, em đừng giận nữa.” Sau khi xuống xe, tranh thủ trời tối, Cố Hướng Đông muốn nắm tay của cô vợ nhỏ, kết quả lại bị vợ tránh né.
“Trước mắt bao người, kéo kéo níu níu ra thể thống gì không!”
Không còn cách nào, cả hai đón Tiểu Bảo về nhà, cả đêm không nói tiếng nào, Tiểu Bảo nhìn bố mẹ, cậu bé ngơ ngác.
“Bố, bố cãi nhau với mẹ sao?”
“Mẹ con giận bố rồi, không ngó ngàng bố nữa, bố cũng không biết phải làm sao?”
“ Đúng thế, phụ nữ tức giận không dễ giải quyết. Bố, cố lên nhé!” Tiểu Bảo không thể giúp đỡ, cậu bé cũng không biết dỗ dành con gái!
Hay lắm, nói như không nói vậy đó!
Tiểu Bảo nháy mắt xong đi ngủ rất sớm, cậu bé chừa lại không gian để bố dỗ dành mẹ.
“Vợ à, ngày mai anh phải đi ra ngoài hai ngày. Đang có một vụ án, nghi vấn tội phạm đã trốn thoát, anh phải dẫn người theo để bắt về, chắc cũng khoảng hai ngày thôi. Em với Tiểu Bảo ở nhà, nhớ đóng chặt cửa sổ khi ngủ nhé.” Thật ra hôm nay Cố Hướng Đông tan làm là định đi luôn rồi, nhưng nhớ tới chuyện anh vẫn chưa dỗ dành vợ, vì thế nán lại một chút, giờ không thể không đi.
Cái tên c.h.ế.t tiệt này, muốn đi ra ngoài nhưng giờ mới nói?
Nghe thấy sau lưng mình có tiếng đóng cửa, Sở Y Nhất lập tức quay đầu lại xem, cứ thế mà đi ư?
Thiệt tình!
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, trong cảnh đêm tối đen như mực, cô không nhìn rõ bóng hình của Cố Hướng Đông, cô chỉ thấy có một nhóm bóng đen đang di chuyển, sau đó lên xe của Tiểu Vương.
Chú ý an toàn, nhớ về sớm!
Bây giờ Sở Y Nhất cũng không còn giận nữa, cô chỉ muốn Cố Hướng Đông có thể bình an về nhà. Sớm biết vậy cô đã không giận dỗi làm gì, để anh không yên tâm, chẳng hiểu sao lại không nói sớm với cô!
Cố Hướng Đông cũng không biết đã đi đâu, anh cũng không nói rõ với cô, chỉ bảo đi hai ngày sau sẽ về. Thế nhưng, đã qua hai ngày mà vẫn chưa về, cô hơi sốt ruột, trong đầu bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
“Chị dâu, anh Quách có ở nhà không?”
“Anh Quách dạo này đang tăng ca, về nhà khá là muộn, em tìm anh ấy có chuyện gì không?” Hà Thúy Lan nhìn sắc mặt của Sở Y Nhất không tốt.
“Cố Hướng Đông nói ra ngoài công tác hai ngày, nhưng em không biết tại sao. Giờ đã là ngày thứ ba rồi mà vẫn chưa về, em muốn hỏi anh Quách thử xem có tin tức gì của Cố Hướng Đông hay không.”
“Vậy à, bọn họ ra ngoài giải quyết vụ án, thời gian không cố định lắm. Trước đây khi anh Quách ra ngoài cũng thế, không biết là đi đâu hay làm gì, lúc về thường xuyên trễ hơn so với dự kiến. Em yên tâm đi, bọn họ đâu phải chỉ đi một mình, không sao đâu.