Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 229

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đợi khi nào anh Quách về, chị sẽ hỏi giúp em.” Hà Thúy Lan vỗ về Sở Y Nhất, cô có thể hiểu được, vì cô đã từng trải qua cảm giác lo lắng và sợ hãi như thế này.

“Vậy thì cảm ơn chị dâu.” Tuy là nói thế nhưng nỗi lo lắng trong lòng của Sở Y Nhất vẫn không thuyên giảm chút nào.

Ở phía bên kia, Cố Hướng Đông thực sự đã xảy ra chuyện, lúc này anh đang làm phẫu thuật.

Cố Hướng Đông dẫn người đi canh suốt hai ngày, cuối cùng cũng canh được nghi phạm. Đối phương không chỉ có một người, bọn họ liều mạng giãy giụa, phản kháng đến cùng. Khi hai bên giáp mặt, Cố Hướng Đông chợt do dự, và đó chính là cơ hội cho đối phương nổ súng, may là anh phản ứng nhanh, lách người qua một bên, viên đạn ghim vào trong cánh tay.

Khi ở trong bệnh viện để phẫu thuật lấy đạn, sắc mặt của Cố Hướng Đông rất tệ, không phải vì đau, mà bởi vì chỉ có anh mới biết tại sao giây phút đó anh lại chần chừ, bởi vì anh có bệnh về mắt! Sống một thời gian dài bình yên vô sự, anh sắp quên mất chuyện bản thân vì sao lại chuyển công tác, hóa ra thì nó vẫn luôn ở đấy.

Giống như một quả b.o.m hẹn giờ tích tắc, không biết khi nào sẽ giáng một đòn chí mạng lên bản thân. Không, quả b.o.m hẹn giờ này không dễ điều khiển, bởi vì anh hoàn toàn không biết khi nào bệnh về mắt của mình sẽ bộc phát.

Cũng may ca mổ diễn ra tốt đẹp, chẳng mất bao lâu sau đã băng bó xong xuôi, anh dặn dò cấp dưới dẫn nghi phạm bắt được về tra hỏi. Bảo với cô hai ngày, giờ đã là ngày thứ ba, vợ của anh chắc chắn đang rất sốt ruột.

Khi Cố Hướng Đông trở về nhà, cô vợ nhỏ của anh đã đi làm, anh nhanh chóng gọi điện thoại.

“Xin chào!”

“Vợ, là anh đây, anh đã về nhà rồi. Anh gọi điện thoại cho em là để em yên tâm.”

“Cố Hướng Đông.” Sở Y Nhất lúc đầu còn bơ phờ, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Cố Hướng Đông, cô đột nhiên trở nên tỉnh táo.

“Anh về rồi ư? Anh không sao chứ? Không bị thương chứ? Không phải nói với em hai ngày à, tại sao bây giờ mới về?”

“Anh không sao, có tình huống đột ngột xảy ra, em làm việc trước đi, đợi sau khi em tan làm về nhà thì chúng ta nói sau.”

“Ồ, được.” Sở Y Nhất cúp điện thoại, trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn.

Cô cầm bút lên với tâm trạng hài lòng, viết viết, tổng hợp lại ý tưởng của chị Từ và anh Lý, soạn ra một kế hoạch hoạt động cho “Ngày Quốc tế Lao động 1 tháng 5”.

Sau đó, cô lần lượt đưa cho chị Từ và anh Lý xem, cả hai người họ đều ngơ ngác, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một kế hoạch hoạt động chính thức như thế này. Công việc chuẩn bị và công việc quảng bá được sắp xếp rõ ràng. Sở Y Nhất đã tiến hành hoàn thiện ý tưởng của hai người bọn họ trong bảng kế hoạch, lại còn ghi rõ là ý kiến củ chị Từ và anh Lý. Như vậy thì sau này khi phân công công việc, hiển nhiên sẽ cứ thế mà triển khai thôi.

Bởi vì hoạt động lần này có thiết lập phần thưởng, những người chịu trách nhiệm tổ chức và lập kế hoạch giống như văn phòng của bọn họ đây tất nhiên cũng sẽ được phân chia phần thưởng tương ứng theo mức độ chăm chỉ.

Có thể thấy rõ bên trong bảng kế hoạch này không có tên của Tiểu Trần, ai bảo lúc đầu cô ấy chỉ biết sai bảo, không làm cái gì.

Sau khi đưa cho hai người bọn họ xem, Sở Y Nhất cũng kiểm tra lại lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì nên cầm đi và đến tìm giám đốc Vuông.

“Tiểu Sở, cô làm tốt lắm, không ra tay thì thôi, vừa ra tay khiến người ta phải kinh ngạc!” Vương Đại Chí nhìn vào kế hoạch hoạt động, anh cảm thấy rất khả thi. Sau khi anh đưa ra một vài ý kiến nho nhỏ, anh liền đến văn phòng của bọn họ và yêu cầu văn phòng tiến hành thực hiện theo kế hoạch của Sở Y Nhất đã làm, toàn bộ phải hợp tác với Sở Y Nhất.

Tiểu Trần nghe xong lập tức không vui, dựa vào cái gì bắt cô phải phối hợp với Sở Y Nhất, cô không phục.

Sau khi giật lấy bảng kế hoạch từ trong tay của Sở Y Nhất, Tiểu Trần càng tức giận hơn nữa, trong này không có chỗ nào ghi tên cô cả.

“Sở Y Nhất, ý của cô là sao đây, bảo tôi làm không công cho mấy người à, xách váy cưới cho mấy người hay sao, giải thưởng này rồi giải thưởng kia nữa.” Tiểu Trần lắc lắc những từ giấy trong tay, biểu cảm hơi cau có.

“Sao có thể vậy chứ, đồng chí Trần đa tài đa nghệ, có thể biểu diễn tiết mục mà. Cô xem đi, giải thưởng này rất hậu hĩnh, hơn nữa chúng ta còn có giải thưởng hỗ trợ hậu cần.” Sở Y Nhất thật sự không nói dối gì, có giải thưởng tiết mục nhưng phải dựa vào bản lĩnh để đạt được, còn về phần giải thưởng hậu cần, đúng là có, tuy nhiên không nói rõ cụ thể là gì!

Tiểu Trần nhìn lại lần nữa, hình như thật sự có chuyện như thế, dẫu vậy cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 229