Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 230

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tiểu Trần nhất thời không nghĩ ra được gì, thôi bỏ đi, làm biếng tính toán với Sở Y Nhất.

“Thế thì đúng rồi, có hoạt động nào mà tôi chưa từng biểu diễn đâu chứ, đối với tôi mà nói cũng không khác gì như bữa cơm thường ngày, chẳng có gì đặc biệt!” Nói xong, cô ngẩng cao đầu, bước đi nghênh ngang.

Sở Y Nhất cũng không có tâm trạng để ý đến cô ấy nữa, cô không đợi được đến lúc tan làm nên đã nói với chị Từ một tiếng, bảo rằng cô sẽ tan làm sớm một tiếng đồng hồ.

Chạy về nhà muốn đứt hơi, ơ, không có ai.

Cô cũng không quan tâm để Tiểu Bảo, lại quay đầu chạy đến văn phòng làm việc của Cố Hướng Đông: “Cố Hướng Đông, anh là một tên ham công tiếc việc à! Sao vừa mới về đã qua đây đi làm rồi, anh Quách thật là biết chèn ép…” Ngay khi nhìn thấy trước bàn làm việc của Cố Hướng Đông có một vài người đang ngồi, những lời sau đó đã bị nuốt xuống họng.

“Em dâu à, em vu oan cho anh quá, anh bảo Cố Hướng Đông về nhà nghỉ ngơi, anh không hề ép cậu ấy, là cậu ấy đang ép bọn anh đây này. Em nhìn sắc mặt của bọn anh xem, có phải sắp ôi thiu rồi không!” Quách Hòa Bình nhìn thấy Sở Y Nhất chạy tới, anh oán trách ngược lại. Cố Hướng Đông đã bị thương, thế mà không nghe lời anh khuyên, e là cũng chỉ có cô vợ nhỏ này mới có thể trị được cậu ấy.

“Cánh tay của anh bị sao vậy?” Quách Hòa Bình và những người khác rời khỏi bàn làm việc của Cố Hướng Đông, bọn họ không chắn đường nữa. Sở Y Nhất nhìn thấy cánh tay bên trái của Cố Hướng Đông được băng bó và mắc lên cổ của anh!

“Cái này … là tai nạn, vết thương nhỏ thôi.” Cố Hướng Đông cảm thấy có chút áy náy dưới ánh mắt của Sở Y Nhất.

“Cái này mà bảo là vết thương nhỏ?” Sở Y Nhất vừa đi tới, suýt chút nữa cởi băng gạc ra nhìn.

“Chị dâu, Cục trưởng đã bị trúng đạn, viên đạn vừa được lấy ra.” Tiểu Vương nhanh chóng báo cáo, trong lúc Cục trưởng Cố đang ngại ngùng. Trước đó hai vợ chồng bọn họ còn đang cãi nhau, anh nên nhân cơ hội này khiến bọn họ làm hòa.

“Ồ, vết thương do s.ú.n.g bắn, Cục trưởng Cố của các anh thật lợi hại, là người sắt. Không sao hết, em không phiền mọi người làm việc nữa. Cố Hướng Đông, trước 10 giờ ngày hôm nay anh cũng đừng có về nhà, ráng ở đây mà tăng ca đi!”

Những người có mặt dù có ngu đến đâu cũng có thể nghe ra rõ vợ của Cục trưởng đang nổi giận.

Cố Hướng Đông kéo áo của Sở Y Nhất.

“Đừng có kéo em nữa, em đi về làm bữa cơm tăng ca cho anh, đem đến cho anh ăn, để anh có tinh thần và sức lực tăng ca.” Sở Y Nhất không tức giận, chỉ là cô sắp bùng nổ. Tại sao anh lại có thể không biết yêu quý cơ thể của mình đến thế. Người vừa mới làm phẫu thuật xong, nhanh chóng chạy về từ nơi mà không biết là bao xa, không thèm nghỉ ngơi, trực tiếp bắt đầu đi làm, làm như vậy thì ai chịu cho được đây!

Bản thân còn không biết yêu lấy chính mình, ai mà quản nổi anh ấy, thích làm thì làm, cô không quản nữa!

Sở Y Nhất tức giận, cô phóng như bay về nhà. Trong vô thức, cô lau lau khuôn mặt của mình, lúc này mới phát hiện hóa ra mình đang khóc, khóc cái gì chứ! Cô chẳng yêu thương gì cái tên c.h.ế.t tiệt đó đâu, dù sao cô cũng đau có bị đau. Đạn s.ú.n.g ấy à, nếu b.ắ.n vào trong cơ thể, có cái giác thế nào đây?

Những người trong văn phòng Cố Hướng Đông nhìn nhau, bây giờ bọn họ nên làm gì đây, đi hay ở? Lần trước trong lúc ăn cơm, bọn họ còn ngưỡng mộ Cục trưởng của mình, trong nhà Cục trưởng có một cô vợ đảm đang, ra ngoài làm việc cũng giỏi lại còn xuống được phòng bếp. Giờ đây, khi nhìn thấy như vậy, bọn họ chỉ nghĩ đây đúng là một con hổ cái!

“Cậu Cố à, vợ của cậu thuộc dạng pháo nổ đấy!” Quách Hòa Bình có chút hả hê.

“Anh thì hiểu cái gì, cô ấy làm vậy là vì thương tôi thôi, đâu có giống các anh, chỉ biết kéo tôi làm việc, làm việc, không có tính người gì cả!” Cố Hướng Đông nói xong, anh mặc kệ bọn họ và rời đi trước.

Anh bỏ lại một đám người ngồi lại đó. Cục trưởng Cố à, anh thật là lễ phép, rõ ràng chính anh đã kêu bọn tôi qua đây mà!

Cố Hướng Đông dùng cánh tay phải lành lặn đẩy cửa ra, anh đút đầu vào nhìn xung quanh, cô vợ nhỏ của anh không có ở nhà, không biết đã đi đâu rồi?

Anh lại xuống lầu đến nhà Quách Hòa Bình, Tiểu Bảo cũng không có ở đó. Hà Thúy Lan nói Sở Y Nhất đã đón Tiểu Bảo rồi. Ơ kìa, thế hai mẹ con bọn họ đâu rồi?

Cố Hướng Đông quả thật đã thấm mệt, hai ba ngày nay anh gần như không nghỉ ngơi. Anh vừa nghe báo cáo của cấp dưới, lập tức bày ra kế hoạch tác chiến, rồi ngay giây phút cuối cùng anh bị trúng đạn. Sau khi được tiêm thuốc gây mê, anh ngủ thiếp đi trên xe.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 230