Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 231

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giờ đây khi về đến nhà, Cố Hướng Đông cuối cùng mới thả lỏng người, cơn buồn ngủ ập tới, anh dựa vào đầu giường rồi ngủ say.

Khi Sở Y Nhất trở về nhà cùng Tiểu Bảo, cô nhìn thấy Cố Hướng Đông đang dựa vào đầu giường với cánh tay bị thương, ngủ say giấc.

Sở Y Nhất thở dài, cô kéo chăn đắp lên người anh, thấy anh vẫn không tỉnh dậy, cô có thể nhìn ra được anh mệt mỏi nhường nào.

Cô cũng không thể quản lý nhiều việc đến vậy, đành lấy khúc xương to tươi mơi từ trong hệ thống trang trại ra, bỏ thêm vào trong nồi một ít kỷ tử và nhân sâm, thế là có một nồi canh thơm ngon sôi sùng sục.

Cố Hướng Đông tỉnh dậy vì cơn đói, anh dùng tay kéo chăn ra, lúc này mới sực nhớ mình đang bị thương. Mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn bay tới, anh đứng dậy rời khỏi giường, khi vừa mở cửa phòng bếp ra thì nhìn thấy bóng dáng của cô vợ nhỏ đang bận rộn dưới ánh đèn của phòng bếp, còn có hơi nóng bốc lên nghi ngút. Cố Hướng Đông chỉ nhìn vậy thôi cũng cảm thấy rất ấm áp, cảm giác của gia đình, mùi vị của tình yêu.

“Vợ.”

“Ô, Cục trưởng Cố, người sắt của chúng ta dậy rồi sao. Thế nào, ăn cơm xong tiếp tục tăng ca hả?” Sở Y Nhất quay đầu lại nhìn anh một cái, sau đó nói một cách không khách sáo.

“Vợ à, anh sai rồi.”

“Sao có thể vậy được, Cục trưởng Cố của chúng ta làm sao có thể sai được!”

“Vợ à, anh đã không nghe lời của em, không bảo vệ bản thân thật tốt. Ngoài ra, anh cũng không nên làm em giận, nhưng mà vợ à, những lời anh đã nói đó em thử suy nghĩ lại đi …”

Vừa nãy cô còn cảm thấy thái độ nhận lỗi của người đàn ông này cũng không tệ, giờ lại bắt đầu nữa, anh vẫn cho rằng bản thân không làm gì sai.

“Đứng lên.”

“Sao thế vợ, những lời nói đó thật sự không nên nhắc lại, em có biết không?”

“Anh đói hay không, có muốn ăn cơm hay không?”

“Đói, ăn!”

May là Cố Hướng Đông bị thương ở tay trái nên không ảnh hưởng gì đến việc ăn cơm, anh ăn ngấu nghiến và nói: “Vợ à, vẫn chỉ có cơm em làm là ngon, những món ăn bên ngoài thật chẳng ra làm sao!”

“Uống chút canh làm ấm cơ thể trước, ăn từ từ, không ai giành với anh đâu!” Sở Y Nhất bưng bát canh cho Cố Hướng Đông.

Cố Hướng Đông ngoan ngoãn cầm lên nhấp một ngụm, trong người đột nhiên cảm thấy ấm áp.

“Vợ à, bây giờ có thể mua được những con cá tươi ngon vậy sao?” Cố Hướng Đông thắc mắc không biết có phải cô vợ nhỏ lại đi đến những nơi đó nữa không.

“Còn không phải nghĩ rằng anh sẽ về hay sao, ngày nào cũng ngóng trông, thấy thì mua về nuôi. Còn nữa, ngày mai em sẽ làm canh cá nướng cho anh.” Sở Y Nhất mặt không biến sắc, nói. Vừa nãy, trong lúc đang lấy đồ, cô đã tiện tay bỏ vào trong chậu cạnh bên, thật đúng lúc.

“Cảm ơn vợ, nhưng mà sau này không cần phải vất vả vậy đâu, anh ăn cái gì cũng được. Em chạy tới chạy lui như thế, anh cũng đau lòng lắm!”

Tiểu Bảo n lập tức bật cười khi nghe những lời của bố mình.

“Nhóc con, cười cái gì chứ, đợi sau này con lấy vợ rồi sẽ biết ngay.”

“Anh nói linh tinh gì với con đấy!”

“Không có gì đâu, anh đang dạy con nên biết quan tâm và bảo vệ vợ của mình, như vậy thì gia đình mới hòa thuận ấm êm.”

...

“Này vợ, em không cần cởi đồ giúp anh đâu. Em đợi một chút, anh sẽ tự làm. Bảo anh không nên tăng ca ở văn phòng, hóa ra là muốn anh về nhà tăng ca đấy à!”

“Cố Hướng Đông!”

“Vâng.”

“Đang nghĩ gì vậy! Mau cho em xem vết thương của anh!”

“Băng bó hết rồi, làm sao cho em xem được, không sao đâu vợ.”

“Cố Hướng Đông, anh nói xem lúc đó anh làm cái gì thế. Đường đường là đội trưởng đội đặc chiến, trong trường hợp như vậy mà lại để bản thân bị thương, hơn nữa cũng chỉ có mỗi anh là người bị thương. Anh nói em nghe thử, rốt cuộc là chuyện gì?” Không phải Sở Y Nhất vô tâm, mà vì nhiều người như thế, tại sao chỉ có mỗi Cố Hướng Đông bị thương, còn mọi người đều yên ổn không sao? Vấn đề này khả năng cao là do bản thân Cố Hướng Đông!

“Do anh hơi xui, nhưng đâu phải chỉ có anh. Lần này ngoài ý muốn, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, vợ yên tâm đi!”

Nhìn bộ dạng của Cố Hướng Đông, xem ra cũng không thể hỏi được gì, cô dứt khoát không hỏi thêm nữa.

“Chị dâu, chị có biết tại sao Cục trưởng lại đổi công việc không?” Sau một hồi suy nghĩ, Tiểu Vương lẩm bẩm rồi quyết định nói với Sở Y Nhất.

Mới sáng sớm đi làm, trùng hợp gặp Tiểu Vương ở ngay cửa, Sở Y Nhất cản Tiểu Vương lại và hỏi cho ra lẽ rốt cuộc tại sao Cố Hướng Đông lại bị thương?!

“ Tôi biết, bởi vì anh ấy bị thương nên không còn đủ sức khỏe để ở lại trong quân đội.” Sở Y Nhất nhớ tới những lời mới đầu Cố Hướng Đông đã nói với mình, “Đôi mắt?”

Sở Y Nhất đột nhiên nhớ ra, cô đã từng hỏi Cố Hướng Đông rằng anh bị thương ở đâu, anh có nói là đôi mắt!

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 231