“ Đúng vậy, chính là đôi mắt, có lúc nó sẽ xuất hiện tình trạng mù lòa. Từ đó đến nay cũng đã được một khoảng thời gian dài không xảy ra chuyện gì. Ngày hôm đó anh ấy đột nhiên cảm thấy trước mắt chỉ là một màu đen, chính vì thế đã tạo cơ hội cho nghi phạm. Nếu không phải Cục trưởng phản ứng nhanh, e là không chỉ trúng vào cánh tay…”
Sở Y Nhất hiểu ý của Tiểu Vương, tình hình lúc đó rất nguy cấp, cũng may là Cố Hướng Đông phản ứng nhanh, nếu không rất có thể viên đạn sẽ xuyên qua n.g.ự.c và giáng cho anh một đòn chí mạng.
Đôi tay của Sở Y Nhất nắm chặt lại rồi buông ra, sau khi nghe Tiểu Vương nói như vậy, cô cảm thấy rất căng thẳng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cố Hướng Đông của cô vừa bước qua cánh cổng địa ngục! Chỉ nghĩ thế thôi cũng thấy đau lòng!
“Anh ấy đã đi kiểm tra chưa, rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến tình trạng mù lòa?” Sở Y Nhất cố khiến bản thân bình tĩnh lại, cô tìm lại tiếng nói của mình.
“Lúc trước bác sĩ quân y nói là do có cục m.á.u đông trong đầu Cục trưởng đè ép dây thần kinh nên mới xảy ra hiện tượng mù lòa.” Tiểu Vương nghĩ đến lời bác sĩ quân y lúc đó nói, chỉ có mổ sọ não mới có thể loại bỏ cục m.á.u đông, nhưng không có bác sĩ nào có thể làm phẫu thuật này.
“ Tôi hiểu rồi, đừng nói với anh ấy là tôi đã tìm cậu.” Cố Hướng Đông, một người kiêu hãnh như vậy, nhất định không muốn cô biết.
“Vâng, chị dâu.”
Đầu óc của Sở Y Nhất trống rỗng, cô tê dại đi về phía trước.
“Đồng chí Sở, hôm qua ai cho phép cô về sớm vậy. Cô đã vi phạm nghiêm trọng nội quy và quy định của nhà máy chế biến thịt của chúng tôi!” Vừa đến văn phòng, Tiểu Trần đã tiến tới nắm lấy b.í.m tóc của Sở Y Nhất.
“ Tôi có chuyện gấp, cũng đã nói trước là sẽ tan làm sớm một tiếng đồng hồ, cứ trừ lương của tôi là được rồi. Nhưng mà, chẳng phải chưa tới 3 giờ là cô cũng đi ra ngoài sao, tôi 4 giờ hơn đi ra ngoài mà cô vẫn chưa về, vậy thì cô đi đâu và làm gì?”
“ Tôi đi vệ sinh, không được sao!”
“Xem ra cô bị táo bón à!”
“Cô mới bị táo bón, nói chuyện kiểu gì vậy?” Tiểu Trần nhìn chung quanh, xấu hổ đến mức tức giận, ai táo bón chứ, thiệt tình!
“Không táo bón, vậy thì cô đi vệ sinh hơn một tiếng đồng hồ, cô ngủ ở trong phòng vệ sinh à!” Nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Trần biến thành màu gan heo, Sở Y Nhất nói tiếp, “Hoặc là, cô mượn cớ đi vệ sinh để đi đến nơi nào khác?” Chẳng hạn như văn phòng của giám đốc!
Tiểu Trần cảm thấy chột dạ, cô không dám nhìn thẳng vào mắt của Sở Y Nhất: “Cô bớt nói linh tinh được không?”
Sở Y Nhất nhìn bóng dáng Tiểu Trần vội vàng rời đi, xem ra cũng gần giống với những gì cô đã đoán, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng cãi nhau với Tiểu Trần.
Dạo này Sở Y Nhất hơi bận, không chỉ phải đi làm, còn phải nghĩ cách làm đồ ăn cho Cố Hướng Đông để bồi bổ cơ thể, quan trọng hơn là cô còn phải cố gắng vượt phó bản trong hệ thống trang trại.
Ngày hôm đó, Sở Y Nhất đến hệ thống trang trại, cô hỏi quản gia nhỏ.
“Nếu tôi bị bệnh thì sao?”
“Bị bệnh thì đi điều trị.” Tôi thấy chủ nhân thật sự bị bệnh rồi, không biết dùng não nữa, trong lòng quản gia nhỏ đã nghĩ như vậy.
“Có phải cậu bị ngốc không? Cái tôi hỏi chính là lỡ như bên ngoài cũng không trị được thì sao?” Trong lòng của Sở Y Nhất cũng đang mắng chửi quản gia nhỏ, thật chẳng ra làm sao, cái này mà cũng không biết.
“Không thể nào.”
“Tại sao lại không thể?” Câu nói này thật kỳ lạ, con người hay ăn linh ta linh tinh, sao có thể không bị bệnh?
“Chủ nhân sống trong hệ thống trang trại, không thể sống tới 100 tuổi thì cũng có thể sống tới 99 tuổi!” Quản gia nhỏ khẳng định một cách chắc chắn, hơn nữa môi trường trong hệ thống trang trại này tốt hơn môi trường bên ngoài rất nhiều lần. Ở trong này một thời gian dài có thể thanh lọc cơ thể, tiêu trừ hết những bệnh vặt.
“ Nhưng Cố Hướng Đông thì sao? Hiện tại cơ thể anh ấy có chút vấn đề. Với trình độ y tế ở đây, anh ấy không thể phẫu thuật được. Nếu không thể phẫu thuật, anh ấy có thể bị mù...”
Quản gia nhỏ nhìn vẻ mặt ủ rũ của Sở Y Nhất, trong đầu nhảy số thật nhanh, vắt óc suy nghĩ.
“Cũng không phải là không có cách...”
“Cách gì? Nói nhanh lên.” Quản gia nhỏ vẫn chưa nói hết, Sở Y Nhất đã lập tức kích động.
“Chủ nhân, cô có bao giờ đi dạo và quan sát thật kỹ trang trại của chúng ta không, có biết trong đây rốt cuộc có bao nhiêu khu vực không?”
“Ờ...” Sở Y Nhất không nói nên lời, thành thật mà nói, cô cũng không có kiên nhẫn để nghiên cứu qua trang trại. Đối với các chức năng của hệ thống trang trại, những gì cô biết chỉ giới hạn trong việc đáp ứng đầy đủ thức ăn và quần áo của chính cô, có thể kiếm được một tí tiền, còn những chức năng khác thì cô thật sự chưa bao giờ nghiên cứu qua lần nào.