“Nhìn chủ nhân là tôi đã biết cô chưa bao giờ nghiên cứu, cô không phát hiện ra những khu vực trống trải màu xanh kia sao?”
“Thấy rồi, thì sao, có thể nói rõ ràng hết trong một lần được không?” Nếu không phải không tóm được quản gia nhỏ, cô thật sự muốn bóp cổ quản gia nhỏ, bắt nó phải nói rõ mọi thứ thật nhanh chóng.
Quản gia nhỏ ôm trán, sắc mặt tối sầm lại.
“Đó là những khu chức năng ẩn. Đợi sau khi chủ nhân thăng cấp những mảnh đất hiện có trong hệ thống trang trại lên cấp độ cao nhất, hệ thống sẽ trao tặng phần thưởng cho chủ nhân. Những khu vực trống màu xanh đó có thể tiến hành xây dựng dựa theo ý tưởng của chủ nhân. Nghe chủ nhận nói như vậy, tôi cảm thấy chắc cũng có thể xây dựng được một bệnh viện, chỉ có điều đó sẽ là bệnh viện không người, tất cả mọi thứ bên trong đều là hệ thống thông minh. Đương nhiên là theo Tây y, Trung y bác đại tinh thâm, hệ thống thông minh bé nhỏ không thể nào làm tốt được!”
Tây y nói: “Quản gia nhỏ, tôi có một chuyện muốn nói, muốn khen Trung y thì có thể khen ngợi, không cần phải giẫm đạp lên Tây y, lịch sự chút đi?”
“Lời cậu nói là thật sao?” Đôi mắt của Sở Y Nhất sáng lên, nếu như xây dựng được bệnh viện không người, phải chăng có thể tiến hành làm phẫu thuật cho Cố Hướng Đông, làm sạch cục m.á.u đông đó và đôi mắt của anh cuối cùng sẽ khỏi?
“Về lý thuyết thì là thế, nhưng tôi chưa chứng kiến nên không biết lý thuyết và thực hành chênh lệch lớn như thế nào.” Quản gia nhỏ nói với giọng vô cùng thận trọng, không dám đánh cược, suy cho cùng nó thật sự chưa bao giờ chứng kiến điều đó!
Cho nên gần đây Sở Y Nhất mới bận rộn như thế, bận rộn xây dựng “sự nghiệp” đã bị bỏ hoang trước đó, chăm lo cho những mảnh đất trồng trọt, ao á, bãi cỏ và cả những vườn trái cây. Ôi trời ơi, cũng may môi trường trong hệ thống trang trại khá đặc biệt, có thể bảo quản thực phẩm mãi mãi luôn tươi mới, không bị hư hỏng, bằng không thì cô không biết mình đã lãng phí biết bao nhiêu thứ!
Lương thực đã chất đầy nhiều kho, vì để nâng cấp, Sở Y Nhất đã trồng rất nhiều loại cây trồng khác nhau, chỉ khi đạt được số lượng nhất định và gia công xong thì mới có thể nâng cấp được.
Ngoài ra còn có ao cá, trong ao cá hầu như toàn là nước chứ chẳng có mấy con. Những ao cá này thật sự đã làm khó Sở Y Nhất, vì thế cô đã vớt hết cá, tôm ra và chế biến thành cá khô, cá đóng hộp, cá hun khói, tôm khô, bột tôm. Ngọc trai thì được đánh bắt theo độ tuổi, viên ngọc trai được lấy ra và cất giữ. Tóm lại là sử dụng hết tất cả mọi thứ, xử lý hết toàn bộ và lưu trữ.
Tiếp theo, Sở Y Nhất trồng các loại cây ăn quả trong vườn, sau đó lấy những trái đã chín đem đi đóng hộp hoặc sấy khô.
Nguồn sữa trong trang trại thì được sản xuất thành sữa bột, các sản phẩm từ sữa, sữa ở nhiệt độ phòng, sữa chua, mọi thứ.
Khỏi phải nói, mặc dù những chuyện này là để nâng cấp trang trại, nhưng sau một hồi làm việc năng nổ, nhìn thấy thành phẩm được cất gọn gàng đâu vào đấy, Sở Y Nhất cảm thấy rất thành tựu.
Quản gia nhỏ nhìn Sở Y Nhất bận rộn, trong lòng rất cảm động, cuối cùng thì cô cũng đã có chút dáng vẻ của chủ nhân trang trại, cuối cùng có thể đặt hết tâm tư vào sự nghiệp vĩ đại này. Tuy rằng động cơ có chút không trong sáng, nhưng không thành vấn đề, kết quả tốt là được!
“Quản gia nhỏ, hãy nhìn sản lượng của từng khu vực này, thật khiến người ta phải kinh ngạc. Hay là bán tất cả cho siêu thị của cậu đi, chứ không thật lãng phí biết bao!”
Quản gia nhỏ bĩu môi, cũng thật biết suy nghĩ ghê, tay trái làm tay phải bán.
“Không cần đâu, chủ nhân cứ giữ lại đi.”
“ Tôi sẽ đưa giá vốn cho cậu, đều là nguyên liệu gốc, cũng có khác gì so với trong siêu thị đâu! Ngoài ra, mới đầu chính cậu bảo tôi cầm đồ đem đi đổi, sao bây giờ lại không giống như đã nói vậy?”
“Vậy chủ nhân muốn đổi như thế nào?” Thật sự không thể nào đấu lại Sở Y Nhất.
“Yên tâm đi, Sở Y Nhất tôi làm ăn không bao giờ lừa gạt!”
Cuối cùng, Sở Y Nhất đã đổi rất nhiều thứ từ siêu thị, từ đồ ăn cho tới quần áo, như thể cô chỉ muốn dọn sạch siêu thị vậy.
Sở Y Nhất rời khỏi hệ thống trang trại với tâm trạng hài lòng.
“Vợ à, có chuyện gì sao, trông em vui thế?”
Khi Cố Hướng Đông tan làm và về nhà, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ đang mỉm cười, miệng còn đang ngâm nga bài hát.
“Ồ, không có gì đâu, chỉ là hình như em sắp trở nên giàu có.”
Cố Hướng Đông cảm thấy hơi khó đoán.
“Cố Hướng Đông, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc cho anh thật tốt.”
Nhìn thấy cô vợ nhỏ hứa hẹn như thế, Cố Hướng Đông cảm thấy như được an ủi. Cô lúc nào cũng quan tâm đến anh, nhưng nhìn thấy trong nồi lại là canh, Cố Hướng Đông cảm thấy hơi rầu.