Ngày nào cũng canh canh nước nước, anh cảm nhận được thịt trên người mình bắt đầu nhiều hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng anh sẽ trở thành một người mập mạp mất.
“Vợ à, anh có thể không uống canh được nữa không, tay của anh sắp lành rồi.” Trông anh có khác gì những cô gái đang ở cữ không.
“Không được, bị thương ở trong xương thì phải dưỡng 100 ngày. Huống hồ chi cánh tay của anh bị đạn b.ắ.n xuyên qua, càng phải được bồi bổ tốt hơn nữa, bằng không sau này để lại di chứng gì đó thì làm sao đây! Đợi sau khi cánh tay của anh khỏe lại, em sẽ không làm những món này cho anh nữa. Nhà chúng ta có mỏ vàng mà, ngày ngày đều được ăn như thế mà còn chê nữa sao, em sẽ không thấy vui nếu không được làm những món này.”
“Em vất vả rồi vợ, vậy thì anh phải ráng khiến cho cánh tay này mau chóng khỏe lại mới được.”
Trong nhà máy chế biến thịt, một nhóm người đang đứng tụm lại với nhau, tôi một câu cậu một câu, thật là náo nhiệt.
“Bài hát này chúng tôi đã chọn trước, tại sao mấy người còn dùng nó để làm nhạc nền?” Một cô gái để tóc mái hét lên với Tiểu Trần.
“Ai quy định mấy người dùng thì người khác không thể. Mấy người đang lo lắng không nhảy tốt bằng chúng tôi, khiến cho mấy người thua cuộc, khiến mấy người mất mặt chứ gì.” Tiểu Trần khoanh tay, mặc kệ.
“Cô… cô bày trò vô liêm sỉ, chúng ta đi tìm giám đốc…”
“Đi thì đi, ai sợ ai.”
Sau đó, một đám người đi theo hai cô gái, ùn ùn đi tìm Vương Đại Chí.
“Chuyện gì đây?” Vương Đại Chí nhìn thấy một nhóm người bên ngoài cửa sổ.
“À, chuyện là mọi người đều đang chuẩn bị tiết mục, đồng chí Trần và đồng chí Lý đã chọn cùng một bản nhạc, giờ đây mọi người đang đợi chủ ý của giám đốc!” Sở Y Nhất nói với giọng bình thản.
“Này chẳng phải là làm loạn à, tôi rảnh rỗi thế sao? Phải giải quyết những chuyện vụn vặt của bọn họ ư, để cho bọn họ tự giải quyết với nhau đi.” Vương Đại Chí hơi mất kiên nhẫn, thiệt tình, trông anh rảnh lắm hay gì.
Sở Y Nhất nhún vai một cách hờ hững, anh là giám đốc nhà máy, anh làm thế nào thì làm.
“Giám đốc, giám đốc, anh mau ra đây đi, hãy phân xử cho chúng tôi. Cô ấy không biết phép tắc trước sau, rõ ràng chúng tôi đã quyết định sử dụng bài hát này trước, giờ bọn họ cũng dùng, chẳng phải là đang muốn phá sân khấu hay sao!”
“Giám đốc, cũng đâu có ai nói không thể sử dụng chung một bài đâu. Hơn nữa, chúng tôi đã dựa theo bài hát này và sắp xếp bài nhảy từ lâu rồi, bây giờ kêu chúng tôi đổi thì làm sao kịp đây!”
Ồ, thật là sinh động, Sở Y Nhất trông rất hả hê khi nhìn vẻ mặt buồn bực của Vương Đại Chí.
“Tiểu Sở, cô ra ngoài giải quyết đi. Toàn là một đám phụ nữ với nhau, thật là khó xử, cô xử lý đi.”
“Giám đốc à, chuyện này không ổn lắm, tôi làm sao có thể đại diện cho anh được chứ. Ngoài ra, tôi còn là người mới đến, ai sẽ nghe lời tôi nói đây!” Làm ơn mắc oán, cô sẽ không làm giúp chuyện này đâu.
“Dễ giải quyết thôi mà, lát nữa tôi sẽ ra ngoài nói với bọn họ một tiếng, bảo rằng tôi phải đi họp nên ủy thác toàn quyền giải quyết cho cô, bất kể cô nói gì cũng đều là ý của tôi, như vậy chẳng phải là được sao.” Vương Đại Chí nói với vẻ mặt vậy cũng được mà.
Sở Y Nhất muốn trợn tròn mắt, Vương Đại Chí, Vương Đại Chí, anh hay thật đấy, anh không muốn đắc tội với người khác e là bởi vì hai cô gái đó, anh thật sự không biết phải chọn như thế nào đúng không.
“Giám đốc à, lời nói của tôi không có trọng lượng, đến lúc đó nếu không xử lý tốt mà gây phiền phức cho anh thì tôi sẽ cảm thấy có lỗi.”
“Không đâu, không đâu, cứ quyết định như vậy đi, lát nữa tôi sẽ cho cô nghỉ phép hai ngày để nghỉ ngơi.” Vương Đại Chí vừa nói vừa thu dọn đồ đạc của mình bỏ vào trong túi.
Thật hay giả đây, vậy cũng được.
“Giám đốc à, anh đã nói rồi đấy nhé, bất kể chuyện xảy ra như thế nào anh cũng phải ủng hộ tôi. Không được để đến lúc đó khi bọn họ tới tìm anh, anh lại bán đứng tôi, làm vậy thì sau này đừng trách tôi mặc kệ đấy!” Lời khó nghe nên nói trước, bằng không họa sẽ ập lên người mình biết đâu chừng.
“Được được, đừng lo lắng, tôi sẽ hỗ trợ tuyệt đối cho cô.” Nói xong, anh mở cửa phòng làm việc.
“Chuyện là, tình huống của mọi người tôi cũng đã hiểu rồi, tuy nhiên tôi có buổi họp gấp cần phải đi ra ngoài, vậy nên tôi đã trò chuyện với Tiểu Sở, tiếp sau đây sẽ do cô ấy giải quyết. Ý của cô ấy cũng chính là ý của tôi, mọi người không được có ý dị nghị.” Vương Đại Chí nghiêm túc nói vài câu, sau đó liều mình chen chúc vào đám người và bỏ chạy.
“Sở Y Nhất, cô nói thử giải quyết sao đây?” Tiểu Trần khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn Sở Y Nhất.