Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 235

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Chuyện đó giám đốc Vương cũng nói rồi, xét một cách công bằng thì bản nhạc này mọi người không được dùng nữa, chọn lại bài mới đi.” Sở Y Nhất nói lung tung một cách nghiêm túc, giờ bài nhạc đó đưa ai dùng thì người còn lại cũng đều có ý kiến, vậy thì dứt khoát không cho mọi người dùng nữa, thế là xong.

“Sở Y Nhất, rốt cuộc đây là ý của cô hay là ý của giám đốc, cô đừng có bày đặt cầm lông gà làm lệnh tiễn, đưa ra quyết định bậy bạ.” Dựa vào cái gì mà không thể dùng, cô đã tốn rất nhiều thời gian đến thế, nói không được dùng thì không được dùng à? Tiểu Trần là người đầu tiên không phục.

“Ồ, vậy ý của cô chính là lời nói của giám đốc Vương là lông gà hả.”

“Cô… ý của tôi không phải như thế!” Tiểu Trần nhất thời cảm thấy tức giận, nhưng không thể làm gì hơn.

Tiểu Trần đang tức giận, bên phía của Tiểu Lý thì đã bắt đầu thảo luận với đội trong nhóm của mình, cuối cùng quyết định chọn bài hát khác.

“Trần Nhị Ni, lần này chúng tôi không chấp nhặt với cô nữa, không dùng thì không dùng, chúng tôi cũng làm biếng tính toán với cô rồi. Bây giờ tôi nói cho cô biết, bài hát sau đây mà chúng tôi muốn dùng chính là “Đông Phương Hồng”. Nếu lần này lại chọn bài hát giống với chúng tôi nữa vậy thì không biết phải nói gì hơn.”

Trần Nhị Ni, cũng là Tiểu Trần, sắc mặt trông còn tệ hơn.

Tiểu Lý này là một người thông minh, Sở Y Nhất nhìn cô gái dáng người nhỏ nhắn đó, trong lòng chỉ muốn giơ ngón tay cái khen ngợi.

“Cái gì mà không chấp nhặt với chúng tôi, tôi còn chưa truy cứu chuyện của mấy người, cái đám thích chia rẽ nội bộ. Bảo mấy người chọn bài hát thì sao chứ, giải nhất chẳng phải cũng sẽ là của chúng tôi hay sao, không biết đắc ý cái gì nữa, chúng ta đi!” Sau khi nói những lời khó nghe xong, Tiểu Trần dẫn nhóm của mình rời đi.

Tiểu Trần thật sự rất đắc ý, dù gì năm ngoái cũng chính cô ấy đã đưa cả đội giành giải nhất, lần này ắt cũng muốn quyết tâm giành chiến thắng.

“Hừ, có gì ghê gớm đâu chứ, lần nào nhảy cũng chẳng có gì mới lạ. Điều khiến cho cô mỗi lần giành được giải nhất không phải là vì cô nhảy giỏi, là mà vì có quan hệ mà thôi.” Tiểu Lý giậm chân, cô không phục.

“Vậy thì cô đã biên đạo cho điệu nhảy của nhóm mình chưa?”

“Hả? Chúng tôi làm gì biết biên đạo điệu nhảy, chỉ là nhảy bừa theo cảm giác mà thôi, vui vẻ là được.” Tiểu Lý hơi ngượng ngùng, cô lè lưỡi. Điệu bộ này kèm với khuôn mặt tròn xoe và đôi mắt to tròn, trông thật sự rất đáng yêu.

“Vậy thì cô có muốn giành được giải nhất không?”

“Muốn chứ, có phải cô có cách hay không?” Tiểu Lý giương đôi mắt long lanh nhìn Sở Y Nhất.

“Có lẽ tôi có thể giúp các cô biên đạo một điệu nhảy.” Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ dễ thương của Tiểu Lý, Sở Y Nhất đột nhiên muốn giúp bọn họ, chẳng qua là muốn phá hủy uy thế của Tiểu Trần, tại sao lại không làm!

Sở Y Nhất gọi cho Cố Hướng Đông để thông báo: “Em sẽ về muộn một chút, anh với Tiểu Bảo nếu có đói thì cứ ăn đại chút gì đó trước đi, em về nhà sẽ làm đồ ăn thật ngon cho anh.”

“Hả? Tăng ca sao? Có chuyện gì thế?” Cô vợ nhỏ của anh ngày thường tan làm rất đúng giờ, nguyên tắc của cô ấy là phải giải quyết hết những việc có thể trong lúc đi làm, tuyệt đối không chừa lại và về nhà làm.

“Ừ, em có chút chuyện, không muộn lắm đâu.”

“Chị Sở, đi thôi.” Tiểu Lý gọi Sở Y Nhất khi đang ở hành lang.

“Cố Hướng Đông, cứ như vậy đi nhé, em đi trước đây.”

Nghe thấy những âm thanh ồn ào vang lên trong điện thoại, khóe miệng anh cong lên. Công việc của cô vợ nhỏ trong nhà máy thật là phong phú, hình như còn có bạn bè, cũng tốt, cô vui vẻ là được.

Sở Y Nhất còn nhớ vào dịp kỷ niệm 99 năm ngày thành lập Đảng, đơn vị của cô cũng tổ chức một sự kiện. Lúc đó bọn họ mời giáo viên chuyên nghiệp bên ngoài đến biên đạo vũ đạo, bài hát mà bọn họ đã chọn chính là “Trung Quốc trong ánh đèn”, đi kèm đó là những chiếc váy màu đỏ. Mỗi bước di chuyển là một niềm đam mê rực lửa với quê hương và đảng.

Hiện tại vẫn chưa có bài hát này, không biết nếu dùng cho “Đông Phương Hồng”, hiệu quả mang lại sẽ như thế nào. Nếu như không ổn, đến lúc đó cô chỉ cần mở bài “Trung Quốc trong ánh đèn”, không biết có thể không, đây hình như được coi là gian lận!

Sau khi biên đạo cả một bài, động tác cũng không nhiều lắm, chỉ cần sắp xếp đội hình hợp lý cho bọn họ dựa theo sân khấu kèm trang phục đồng nhất, thì hiệu quả sẽ không tệ lắm.

Nhóm của Tiểu Lý có mười người, không nhiều cũng không ít, vừa đủ có thể sắp xếp được đội hình. Sở Y Nhất ngẫm nghĩ nhớ lại trước đây cô giáo đã dạy múa cho mình thế nào, sau đó biểu diễn một lần cho bọn họ xem.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 235