Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 236

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Được không? Mọi người cảm thấy thế nào?” Sau một màn biểu diễn múa, Sở Y Nhất thở gấp, cô lúng túng hỏi nhóm của Tiểu Lý.

“Chị Sở, tốt lắm. Em cảm thấy tốt hơn cả các điệu nhảy trước đây của bọn em, đúng vậy không?” Tiểu Lý dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, sau đó quay lại nhìn đám người phía sau.

“Rất tốt. Điệu nhảy của Trần Nhị Ni so với cái này trông không khác gì trình độ của một học sinh tiểu học.”

“ Đúng thế, lần này chúng ta nhất định phải dẹp bỏ cái tính ra oai của cô ấy.”

Phản hồi không tệ, trong lòng Sở Y Nhất khá vui vẻ.

“Vậy sau này cứ luyện bài này nhé?”

“Được, xin cô giáo chỉ dạy nhiều hơn.” Tiểu Lý tinh nghịch nói.

“Mẹ.”

Ngay khi Sở Y Nhất quay lại, cô đã nhìn thấy Cố Hướng Đông đang ôm Tiểu Bảo đứng cách đó không xa, vẫy tay với cô.

“Sao hai người lại ở đây?” Sở Y Nhất kinh ngạc nhìn hai bố con.

“Mẹ, con với bố qua đây để đón mẹ về.” Tiểu Bảo nhảy vài bước đến, ôm lấy Sở Y Nhất.

Sở Y Nhất dùng một chút sức lực, bế Tiểu Bảo lên.

“Ôi, chị Sở, đây là con trai của chị sao, thật đáng yêu.” Tiểu Lý nhìn Tiểu Bảo, cô nhịn không được nên vươn tay ra sờ sờ vào cái má tròn xoe của Tiểu Bảo.

“Còn nữa, anh rể cũng rất đẹp trai, tướng tá cao ráo.” Tuy rằng cánh tay bị thương quấn băng gạc hết lớp này đến lớp khác, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất của anh!

“Anh rể của em trước đây từng là quân nhân, cho nên tướng tá mới thẳng tắp và cao ráo vậy đó!”

“Ồ, trước đây anh rể từng làm quân nhân sao. Chị Sở à, chị bảo với anh rể giới thiệu cho em một đối tượng quân nhân được không?” Ôi, cô gái này thật sự rất bạo gan.

“Em nói nghiêm túc đấy chứ?” Sở Y Nhất nhìn Tiểu Lý, trong lòng cô thật ra cũng đang có một sự lựa chọn.

“Hì hì, em đang nghiêm túc đấy. Chị xem, đám đàn ông trong nhà máy của chúng ta ai nấy cũng tính toán chi ly với phụ nữ. Em cực kỳ không thích kiểu đàn ông như vậy, mẹ em ngày nào cũng hối thúc em tìm đối tượng, nói gì mà nếu không chịu đi tìm, đàn ông tốt sẽ bị người ta lựa mất. Nói thế này cứ như là em ưng ai thì người đó sẽ chịu lấy em vậy.” Tiểu Lý nhắc tới mẹ của mình, cô bĩu môi tỏ vẻ khó chịu.

“Vậy chị thật sự có thể giúp em đi hỏi.”

“Vâng.” Mặt Tiểu Lý đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm kiên quyết gật đầu.

“Chị Sở, chị và gia đình về trước đi, em dẫn dắt mọi người tập lại một vài động tác trước đó.” Những người khác đều vẫn chưa kết hôn, cũng không cần phải đi về sớm như vậy, nên Tiểu Lý muốn luyện tập cùng với mọi người.

“Thế mọi người cũng đừng về muộn quá, cố gắng kết thúc sớm, biết chưa?”

“Vâng, chị yên tâm.”

Gia đình ba người họ tay trong tay đi về.

“Vợ à, em còn biết nhảy múa nữa sao, em nhảy thật đẹp.” Cố Hướng Đông cảm thấy cô vợ nhỏ của mình thật tuyệt vời, cô ấy có thể làm tất cả mọi thứ, và làm tốt rất nhiều việc.

“À, em cũng chỉ là nhảy đại mà thôi. Trước đây em từng nhìn thấy người khác nhảy, xem nhiều nên nhớ ấy mà.”

“Vậy cũng hay rồi.”

“ Đúng thế, mẹ thật tuyệt vời, nhảy rất đẹp.” Tiểu Bảo cũng ngẩng đầu lên khen ngợi Sở Y Nhất.

“Rồi, rồi, cảm ơn lời khen thưởng của hai người.” Sở Y Nhất vỗ đầu Tiểu Bảo, nhìn biểu hiện đáng yêu của cậu bé, trong lòng cô tràn đầy thỏa mãn. Gió lạnh thổi qua, Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông nắm chặt hai tay của Tiểu Bảo Bảo, thỉnh thoảng nhấc cậu bé lên và đánh đu, Tiểu Bảo cười hi hi ha ha, bọn họ hòa thuận vui vẻ.

“Cố Hướng Đông, Tiểu Vương có đối tượng nào không?” Sau khi ăn xong, Sở Y Nhất mới nhớ ra một chuyện.

“Hình như không có, cũng chẳng nghe cậu ấy nói gì! Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Anh xem anh kìa, Tiểu Vương đi theo anh từ trong quân đội đến nơi này, anh không hề quan tâm người ta một chút gì. Anh chỉ biết có vợ, có con, có giường ấm, còn Tiểu Vương người ta có đối tượng hay không thì không biết.” Cố Hướng Đông không phải là một người lãnh đạo tốt, chỉ biết chèn ép người khác thôi.

“Có vợ, có con, có giường ấm?” Cố Hướng Đông hỏi ngược lại Sở Y Nhất.

“Ừ, không phải vậy sao?”

“Ừ, vợ nói rất đúng, bây giờ anh rất muốn trải nghiệm thử.” Bọn họ đều đã là vợ chồng, chỉ cần nhìn ánh mắt của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất biết ngay anh đang có ý gì.

“Anh thôi ngay đi, cánh tay vẫn còn chưa khỏe nữa, giày vò mình làm chi thế!”

“Sở Y Nhất, có phải em đang coi thường anh không. Anh bị thương ở cánh tay thì sao chứ, lẽ nào anh vô dụng ư?” Tâm trạng của Cố Hướng Đông hơi kích động.

“Cục trưởng Cố, anh làm sao vậy? Sao lại kích động đến thế? Em nói vậy chẳng phải cũng vì nghĩ tới sức khỏe của anh hay sao. Không phải em không biết, cần gì phải kích động chứ!”

“Anh không muốn em biết, anh muốn em trải nghiệm!” Cố Hướng Đông nói với giọng rất hung hăng. Kể từ sau khi anh bị thương, không phải uống canh này thì sẽ uống canh kia, bồi bổ đến mức anh sắp chảy m.á.u mũi.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 236