Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 243

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tiểu Vương nhìn Tiểu Lý trên sân khấu, anh thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, thậm chí hô hấp của anh cũng trở nên nhanh hơn. Ánh mắt anh di chuyển theo hình bóng của cô, mỗi biểu cảm và mỗi cử động của cô đều tác động sâu sắc đến trái tim anh.

Khi bọn họ nhảy xong, thật là ngoài dự đoán, khán giả rất yên lặng, Tiểu Lý cảm thấy hơi hoảng loạn, cô bất giác nhìn về phía Sở Y Nhất. Sở Y Nhất giơ ngón tay cái khen ngợi bọn họ, sau đó dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay dưới khán đài cũng bắt đầu vang lên. Sở dĩ nó lặng đi trong vài giây là vì vũ đạo và âm nhạc được lồng ghép hoàn hảo, chạm đến tình yêu quê hương đất nước của mọi người!

Không nghi ngờ gì nữa, nhóm của Tiểu Lý rất xứng đáng với vị trí thứ nhất.

“Thế nào? Em nhảy thế nào?” Tiểu Lý xuống sân khấu, lặng lẽ đến bên cạnh Tiểu Vương, cô nóng lòng hỏi anh.

“Rất tốt, vô cùng tốt, xuất sắc!” Tiểu Vương giơ ngón tay cái lên.

Tiểu Lý nở nụ cười hạnh phúc, hai má ửng hồng cùng với chiếc váy màu đỏ, nhìn thế nào cũng thấy rất vui vẻ.

“A Đông, anh từng nghe qua bài hát này bao giờ chưa?” Lưu Dịch hỏi A Đông bên cạnh.

“Thưa ngài, chưa từng nghe qua.” Nghe qua rồi mới là lạ đó.

Ánh mắt sắc bén của Vương Đại Chí phát hiện Lưu Dịch, anh nhanh chóng lon ton chạy tới: “Chào anh, tại sao anh đến đây mà không nói một lời, lên phía trước sân khấu ngồi đi.”

“Nhất thời cao hứng nên qua đây xem sao.”

Sở Y Nhất đứng trên sân khấu, cô nhìn thấy khá rõ giám đốc nhà máy vội vã chạy tới một chỗ, đầu hơi cúi xuống, khi nhìn kỹ lại thì ra là Lưu Dịch, người bên cạnh là Đổng Như Vân?

Ngay khi Sở Y Nhất vẫy tay với bọn họ, Lưu Dịch liền bật cười: “Đi thôi.”

Cố Hướng Đông nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đang hào hứng vẫy tay với ai đó, anh thuận theo tầm mắt nhìn sang, hóa ra là Lưu Dịch.

“Sao anh lại đến đây? Đến xem chúng tôi biểu diễn sao?” Sở Y Nhất thuận thế chạy tới trước mặt Lưu Dịch, “Như Vân? Thật sự là cô sao, cô đã thay đổi rất nhiều đấy. Thật tốt, cô đã xinh đẹp hơn rồi.” Sở Y Nhất hơi kích động, cô nắm tay của Đổng Như Vân.

Hóa ra là Đổng Như Vân, khí chất bình thường của cô ấy đã có sự thay đổi, thật tuyệt, Sở Y Nhất cũng cảm thấy vui lây.

“Y Nhất.”

“Lưu Dịch, xem ra tôi lại phải mời anh đi ăn tối. Anh đã chăm sóc Như Vân tốt như vậy, tôi rất cảm kích.”

Trong lòng của Đổng Như Vân hơi khó xử, Sở Y Nhất nói vậy giống như Lưu Dịch đối xử tốt với cô là vì Sở Y Nhất. Lưu Dịch? Cô có thể gọi anh như vậy không?

“Làm gì có, tôi là người rất dễ xua đuổi.”

“Mọi người ngồi trước đi, tôi xong việc sẽ đến tìm mọi người.”

“Ừ, đi đi.”

Sở Y Nhất gật đầu với Đổng Như Vân và chuẩn bị quay lại sân khấu.

“Tiểu Sở, tiết mục của cô đâu?” Vương Đại Chí kéo Sở Y Nhất lại, anh hỏi nhỏ.

“Hả? Tôi không có tiết mục gì cả, tôi là người dẫn chương trình.”

“Tạm thời cho thêm một tiết mục nữa đi, ca hát nhảy múa gì đó cũng được. Cô xem, anh Lưu đã một mình đến đây thăm cô, nếu cô không biểu diễn tiết mục gì thế chẳng phải cụt hứng lắm sao!” Vương Đại Chí là một tên ranh ma, anh biết Lưu Dịch có dụng ý khác, cho nên mới gọi Sở Y Nhất lại.

“Ôi trời, vậy thì sẽ làm đảo lộn hết trình tự của các buổi biểu diễn. Tôi không muốn, tôi phải lên trên đó đây, đi nhé…” Khó khăn lắm mới thoát được Vương Đại Chí, Sở Y Nhất quay trở lại sân khấu và tiếp tục dẫn chương trình. Vương Đại Chí cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình. Sau khi nhìn xung quanh, anh phát hiện chồng của Sở Y Nhất đang ngồi thẳng lưng, đôi mắt sắc bén nhìn Vương Đại Chí, anh rùng mình tìm một góc và ngồi xuống.

Cuối cùng thì buổi văn nghệ mừng ngày 1 tháng 5 của nhà máy chế biến thịt đã kết thúc viên mãn, điều bất ngờ hơn nữa là vì màn trình diễn này mà nhà máy chế biến thịt ở huyện Bảo Ứng đã được đăng trên tờ Nhân Dân nhật báo. Những bức ảnh của các cô gái nhảy múa nhiệt tình đều có mặt ở trên mặt báo, nhà máy chế biến thịt được ca ngợi rất nhiều. Vương Đại Chí vui như mở cờ trong bụng, ở các buổi họp lớn nhỏ, anh không ngừng tuyên dương Sở Y Nhất.

Tất nhiên, đây là chuyện sau đó.

“Cố Hướng Đông, Đổng Như Vân và Lưu Dịch đều qua đây, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?” Cố Hướng Đông khoác quần áo cho cô rồi cài cúc, động tác rất tự nhiên và quen thuộc.

“Được, em nói sao thì là thế.”

“Anh đồng ý, vậy thì em đi nói với bọn họ đấy?”

“Ừ.” Đôi mắt của Cố Hướng Đông tràn đầy ý cười, nhìn xem, cô vợ nhỏ nhà anh biết giữ mặt mũi cho anh bao nhiêu!

Lưu Dịch ngồi ở phía trước sân khấu nhìn đôi vợ chồng hai người họ, nhất thời không ai nhìn thấu được ánh mắt của anh. Vương Đại Chí đang ngồi bên cạnh, anh cũng nương theo ánh mắt của Lưu Dịch và nhìn về phía Sở Y Nhất. Anh chỉ muốn giơ ngón tay cái khen thưởng cho cô, cô gái này thật sự rất cao minh!

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 243