Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 242

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Này, cô quay lại đây, cô đúng là người không có trách nhiệm. Nếu thiếu một người thì phải thay đổi rất nhiều đấy!” Tiểu Trần hét lên.

Cô gái mập mạp mặc kệ, bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.

“ Tôi cũng về đây, trễ quá rồi, mẹ tôi sẽ mắng tôi mất.”

“ Tôi cũng về đây.”

...

Một lúc sau, tất cả mọi người đều đi hết, để lại Tiểu Trần dậm chân vì tức giận.

Cuối cùng cũng đến ngày bắt đầu hoạt động, Sở Y Nhất yêu cầu Cố Hướng Đông đưa Tiểu Vương đến để xem buổi biểu diễn của bọn họ.

Sở Y Nhất cầm lấy con át chủ bài của chính mình, mười bộ váy đỏ tươi từ hệ thống trang trại. Nhóm của Tiểu Lý thấy vậy, đôi mắt ai cũng tròn xoe, thật là đẹp! Sở Y Nhất bảo bọn họ đi giày vải hở gót màu đen, bởi vì mọi người bình thường đều có đôi này, vậy thì trang phục đã thống nhất rồi.

Chỉ mỗi một mình Sở Y Nhất trang điểm cho bọn họ, có hơi khó khăn. Cô đánh phấn đơn giản, không dám thoa son quá đậm và quá rõ ràng, nhờ bọn họ thắt b.í.m tóc cho nhau. Giờ đây trông bọn họ đẹp hơn rất nhiều, một nhóm các cô gái trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết!

Sở Y Nhất cũng tắm rửa sạch sẽ, bởi vì cô là người dẫn chương trình. Cô mặc một chiếc váy hoa cúc nhỏ tương tự như của Blazy, có tay phồng, cổ tròn, thắt eo, làm nổi bật lên dáng người chuẩn của cô. Tóc ngắn gọn gàng kết hợp với trang điểm nhẹ, Sở Y Nhất trông quyến rũ, xinh đẹp và rất có khí chất.

“Các nhà lãnh đạo đáng kính và những người lao động đáng mến, buổi tiệc Ngày Quốc tế Lao động 1 tháng 5 ở nhà máy chế biến thịt của chúng ta sắp bắt đầu rồi. Hãy nhanh chóng tìm chỗ và ngồi xuống, nhưng đừng bỏ lỡ việc thưởng thức các màn trình diễn đặc sắc nhé!” Sở Y Nhất vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ đang tỏa sáng trên sân khấu, rồi lại nhìn vào đôi mắt rực sáng của những người đàn ông khác, anh rất muốn đưa cô về nhà và nhốt cô lại.

Vương Đại Chí, người đang ngồi trên ghế lãnh đạo, nhìn bóng dáng mảnh mai trên sân khấu, trong lòng lại ngưỡng mộ Lưu Dịch. Xem mắt nhìn của người ta kìa, thật là cực phẩm, chậc, đáng tiếc cô ấy không phải là người mà mình có thể động vào.

Tiểu Trần đứng sau cánh gà nhìn Vương Đại Chí và hầu hết những người đàn ông đang có mặt trong buổi tiệc, cô trừng mắt nhìn Sở Y Nhất, thật đúng là một con hồ ly tinh, họa thủy, đàn ông toàn là một đám người chẳng ra làm sao!

“Với thời tiết ấm ám thế này, xin hãy nghênh đón tháng 5 rực rỡ. Chúng tôi muốn thể hiện phong cách của chính mình trong một ngày đặc sắc như vậy. Những bông hoa nở rộ của “ngày 1 tháng 5” tựa như những nụ cười tự hào của người lao động, những ánh mắt kính trọng của “ngày 1 tháng 5” tựa như những tấm huân chương sáng chói của người lao động, vinh quang luôn mãi thuộc về những người lao động vĩ đại! Buổi tiệc văn nghệ chúc mừng Ngày Quốc tế Lao Động 1 tháng 5 của nhà máy chế biến thịt giờ đây được bắt đầu. Trước hết, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt để mời giám đốc Vương có đôi lời phát biểu!” Bài phát biểu khai mạc đầy nhiệt huyết của Sở Y Nhất đã khơi dậy những phản ứng nhiệt tình và những tràng pháo tay như sấm dội.

Lưu Dịch vừa đến nhà máy chế biến thịt, anh nhìn thấy cô gái chói sáng trên sân khấu từ phía xa! Cô tựa hệt như một mặt trời nhỏ, tỏa ra những ánh hào quang rực rỡ!

Đổng Như Vân đứng bên cạnh Lưu Dịch, nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt anh, cô bất giác siết chặt hai tay.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, cô chuyển hướng ánh mắt của mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Sở Y Nhất đang đứng trên sân khấu. Cô tưởng rằng trong khoảng thời gian này khi đi bên cạnh anh, nỗ lực làm tốt mọi chuyện anh nói thì cô sẽ trở nên ưu tú, có thể giống như Sở Y Nhất, tự tin, chói sáng, vô cùng mạnh mẽ. Nhưng giờ đây khi nhìn thấy Sở Y Nhất mỉm cười tự như hoa trên sân khấu, cô lại thấy hơi nản lòng, bản thân xem ra mãi mãi không thể nào đuổi kịp!

“Tiếp theo, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt, chào đón đội đại diện cho xưởng hai, nhảy múa vì tổ quốc!”

Ngay khi Sở Y Nhất vừa dứt lời, Tiểu Lý đã dẫn các cô gái mặc những chiếc váy đỏ rực rỡ bước ra.

Khán giả dưới sân khấu lập tức phấn khích. Màu đỏ chói này đặc biệt nổi bật giữa bộ quần áo lao động màu xanh xám. Tiếng hò hét, tiếng vỗ tay vang lên dù vẫn chưa bắt đầu biểu diễn, bầu không khi ở hiện trường đã được đẩy lên cao trào.

Cuối cùng Sở Y Nhất vẫn sử dụng bài hát “Trung Quốc trong ánh đèn”, bởi vì cô cảm thấy cũng chỉ có bài hát này thích hợp nhất. “Trung Quốc trong ánh đèn, trẻ trung và thướt tha. Trung Quốc trong ánh đèn, mang trong lòng sự bao la. Núi sông ngàn dặm trong ánh đèn phấp phới…” Một tình yêu đầy dịu dàng và sâu nặng nhất với tổ quốc.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 242