Tiểu Lý đang dẫn dắt mọi người tập vũ đạo, Sở Y Nhất đứng cạnh bên quan sát. Cô cảm thấy vũ đạo đã tốt rồi, đến lúc chuẩn bị trang phục chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn.
“Ô, đây không phải là đồng chí Trần à, sao thế này? Ngồi trong góc tường làm gì đấy? Muốn xem thì xem đi, còn lén la lén lút làm cái gì, tôi còn tưởng là ai cơ chứ?” Sở Y Nhất châm chọc khi nhìn thấy một vài cái đầu đang thập thò bên ngoài cửa sổ.
Mấy người đó thấy mình đã bị phát hiện, vậy thôi không lén lún nữa, dứt khoát đi ra ngoài.
“Mấy người bí mật luyện tập lâu như thế, chỉ ở trình độ thế này thôi ư? Chúng tôi còn cần phải nhìn trộm nữa à, nhắm mắt cũng có thể nhảy tốt hơn so với mấy người.” Tiểu Trần vẫn rất cứng miệng. Thật ra, cô ấy ỷ việc bản thân biết nhảy múa cho nên xem thường hoạt động lần này, cũng chưa lần nào ở lại luyện tập sau khi tan làm. Thành viên trong nhóm của bọn họ vẫn có tâm tập luyện, nhưng vì không có người chỉ đạo, nên bọn họ đành nhảy lung tung.
Hôm nay, nghe có người bảo Sở Y Nhất dẫn nhóm của Tiểu Lý tập nhảy, cô muốn lén lút qua đó xem thử. Khỏi phải nói, nhảy đẹp hơn rất nhiều so với hồi mới bắt đầu, nhưng cũng chỉ có như vậy thôi. Tiểu Trần sẽ không thừa nhận điệu nhảy của nhóm cô tệ hơn so với nhóm ở trước mắt.
“Cửa lớn đàng hoàng thì không đi, cứ phải nấp sau cửa sổ mà xem, tôi thật sự không nhìn ra được mấy người không lén lút đấy!”
“ Đúng thế, đã vậy còn nói nhắm mắt cũng nhảy tốt hơn chúng tôi. Nói hùng hồn như vậy không sợ tự cắn vào lưỡi à, mà cũng phải, dù sao cũng là c.h.é.m gió, đâu cần chịu trách nhiệm gì.” Cô gái Tiểu Lý này, mở miệng ra nói chuyện cũng không vừa.
“Ai c.h.é.m gió chứ? Đến lúc đó chúng ta so tài đi, xem rốt cuộc thì ai nói hùng hồn!” Tiểu Trần bị châm chọc ba lần bốn lượt, trong lòng rất tức giận. Cô buông lời gay gắt, dẫn người đi về.
Đêm hôm đó, Sở Y Nhất nghe nói Tiểu Trần đã dẫn nhóm tập luyện đến khuya.
“Chị Sở, làm sao đây? Nghe nói bây giờ bọn họ đang tăng ca để luyện tập đấy.” Tiểu Lý chạy tới tìm Sở Y Nhất trong giờ nghỉ trưa.
“Luyện tập thì luyện tập thôi, chúng ta chỉ cần làm tốt phần của chúng ta là được. Hơn nữa em thử nghĩ xem, điều khó nhất khi nhảy nhiều người là gì?”
“Là gì vậy?” Đôi mắt to tròn của Tiểu Lý đầy vẻ nghi hoặc.
“Là sự phối hợp, là sự hiểu ý.” Thấy Tiểu Lý vẫn chưa hiểu, Sở Y Nhất lại giải thích.
“Nhiều người như thế nhảy chung với nhau cần phải có sự hài hòa. Bài kiểm tra ở đây là sự hiểu ý giữa con người với nhau, nó không giống như một màn nhảy đơn chỉ cần một mình mình nhảy tốt là được. Em cảm thấy hai ngày qua, bọn họ phối hợp như thế nào? Chính em cũng đã nhảy lâu vậy rồi, vẫn còn không biết hay sao?”
“Ồ, đúng là thế, chị nói rất có lý. Động tác nhảy không khó học, cái quan trọng là mỗi người cần phải di chuyển thế nào ở những khoảng thời gian khác nhau, và cả một vài động tác khi phối hợp với nhau cũng khá là khó.” Tiểu Lý trầm ngâm suy nghĩ.
“ Đúng vậy, hơn nữa cô ấy đột nhiên luyện tập cường độ cao, chắc chắn sẽ có người không chịu nổi, đến lúc đó cũng sẽ có xung đột.”
“Có lý. Chị Sở à, vẫn có chị là suy nghĩ chu đáo, hì hì, giờ thì em không sốt sắng nữa.”
“Chuẩn đấy, nên làm gì thì làm đấy. Em quay về lấy số đo đồng phục của mọi người và tổng kết lại đi, đến lúc đó chị sẽ làm bộ đồ nhảy cho mọi người.”
“Hả? Bọn em còn có quần áo nữa sao?” Tiểu Lý kinh ngạc.
“ Đúng thế, không có quần áo thống nhất thì những kiểu tạo hình mà chúng ta đã vất vả luyện tập làm sao có thể đạt hiệu quả được chứ!”
“Ha ha, vâng, vâng, bây giờ em về tổng kết ngay.” Nói xong, Tiểu Lý vọt đi mất.
Nhìn bóng lưng của Tiểu Lý, Sở Y Nhất mỉm cười lắc đầu.
“Động tác này cô làm sai rồi, tay cần phải vươn ra mềm mại hơn. Còn cô nữa, m.ô.n.g không được quá hóp, phải cong ra. Đây là nhảy múa, không giống với thường ngày của mọi người, đừng có múa một cách tùy ý như vậy, bằng không khi nhảy trông sẽ rất xấu.” Tiểu Trần phê bình chỗ này, chỉ trích chỗ kia, càng nói càng tức giận, tức đến mức muốn nổi khùng, giọng điệu cũng càng ngày càng không tốt.
“Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, luyện tập mấy tiếng đồng hồ, quần áo của tôi đều ướt đẫm, tôi thực sự không còn sức mà nhảy nữa.”
“ Đúng vậy, tới giờ mà tôi vẫn chưa ăn cơm nữa, ai chịu nổi chứ?”
“Chỉ có cô? Còn muốn ăn cơm tối? Cô xem cô mập thế nào đi, không bóp cái miệng lại thì đến lúc đó sân khấu chứa làm sao nổi, còn ăn với ăn!” Tiểu Trần chỉ vào một cô gái mập mạp và trút giận lên cô gái đó.
“Có cô là giỏi thôi. Lúc đầu đi đâu không biết, giờ nhìn thấy thời gian sắp hết mới bắt đầu chăm chỉ, nước tới chân mới nhảy. Tôi thấy cũng chẳng có ích gì, còn chê tôi chiếm chỗ, vậy cô tự nhảy đi, tôi không nhảy nữa.” Cô gái mập mạp tức giận, cô mập thì đã sao chứ. Cũng đâu có ăn cơm uống nước nhà Tiểu Trần, ngán đường gì chứ!