Xem Cục trưởng Cố nhà cô đi, đường đường là trưởng của Cục Cảnh sát, thế mà vẫn đi đổ nước rửa chân cho vợ đấy thôi, ân cần quá đỗi.
Sở Y Nhất chui người vào chăn bông, vui vẻ suy nghĩ!
Tối hôm sau, Cố Hướng Đông dẫn Tiểu Bảo và Tiểu Vương đến nhà máy chế biến thịt. Ngay lúc nhìn thấy Tiểu Vương, Sở Y Nhất đã nghĩ thầm, Cục trưởng Cố, anh thật là hùng hồn, không ngờ lại dẫn người qua trực tiếp qua tới đây. Cũng không biết Cố Hướng Đông có nói gì với Tiểu Vương hay chưa, nhưng nhìn dáng vẻ của Tiểu Vương xem ra không biết chuyện gì. Thôi kệ, như vậy cũng tốt, bằng không ý đồ quá rõ ràng.
“Ôi, chị Sở, đội tiếp đón càng ngày càng đông nhỉ!” Tiểu Lý kéo cánh tay của Sở Y Nhất, trêu chọc.
“Cũng được, tập hợp quây quần ấy mà. Nào, nào, để chị giới thiệu với mọi người một chút.” Sở Y Nhất nói xong, cô kéo tay Tiểu Lý đi tới.
“Mẹ.”
“Mẹ đây, Tiểu Bảo của mẹ, bố đã cho con ăn cơm chưa đấy!” Cô vừa nói vừa bế Tiểu Bảo.
“Mẹ, con ăn no rồi. Mẹ nhìn bụng của con này, đã biến thành trái banh.” Tiểu Bảo nói xong, cậu bé khoe bụng ra.
“Ồ, để mẹ nghe xem nào, có phải thật sự đã ăn no không. Ôi trời, no thật này, bụng đã nói cho mẹ biết đấy.” Sở Y Nhất cũng phối hợp, cô đưa tai áp sát vào bụng của Tiểu Bảo.
“Vâng, con đâu có nói sai.” Vẻ mặt của Tiểu Bảo cao ngạo.
“Ha ha”
“Ha ha”
Câu nói của trẻ con khiến ai cũng phải bật cười.
“Tiểu Lý, đây là anh rể của em, lần trước em đã gặp qua anh ấy rồi. Đây là Tiểu Vương, cậu ấy là đồng nghiệp của anh rể em đấy, làm việc chung với nhau.”
“Tiểu Vương, đây là đồng nghiệp Tiểu Lý của tôi.”
“Xin chào, đồng chí Tiểu Vương.” Tiểu Lý niềm nở hỏi và đưa tay ra.
“Ồ, xin chào, xin chào.” Tiểu Vương nhìn thấy Tiểu Lý đưa tay ra, anh hơi ngơ ngác, sau đó nhanh chóng đưa tay ra và bắt tay.
“Mẹ, còn có con nữa, còn con nữa.” Tiểu Bảo không vui, cậu bé vặn vẹo trong vòng tay của Sở Y Nhất.
“ Đúng, đúng, còn có Tiểu Bảo của nhà chị, đây là chị Tiểu Lý.”
“Chào chị, em là Tiểu Bảo.”
“Xin chào, Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo giờ mới thấy hài lòng, cậu bé không quấy nữa.
Cố Hướng Đông thuận tay ôm lấy Tiểu Bảo. Thằng bé ăn ngon, được chăm sóc tốt, giống như một miếng thịt dày, bây giờ bế trong tay đã cảm thấy có phần hơi nặng.
Sở Y Nhất liếc nhìn cánh tay của Cố Hướng Đông, Cố Hướng Đông nhìn cô ấy một cách trấn an.
Trên đường trở về, Sở Y Nhất nhắc tới Tiểu Lý một cách nửa muốn nửa không.
“Này, Tiểu Vương, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Chị dâu, năm nay em 23 tuổi.” Tiểu Vương vừa lái xe vừa hơi nghiêng đầu trả lời Sở Y Nhất.
“Ồ, năm nay Tiểu Lý 20 tuổi, tuổi của hai người cũng không chênh lệch mấy.”
“Mà này, Tiểu Vương, em có đối tượng chưa?”
Trong lòng Tiểu Vương cảm thấy hơi ngại ngùng: “Chị dâu, em vẫn chưa có đối tượng.”
“Cố Hướng Đông, anh làm sao đấy hả? Tiểu Vương đã 23 tuổi rồi. Thân là lãnh đạo của cậu ấy, anh không biết quan tâm đến đại sự cả đời của anh em cấp dưới à.”
Cố Hướng Đông cảm thấy hơi oan ức, vợ à, nếu em muốn làm bà mai thì em cứ làm đi, đừng có lôi anh vào chứ.
“Đó không phải việc của anh, chẳng phải anh cũng tới 27 tuổi mới kết hôn hay sao...”
“Tại sao không phải việc của anh? Chắc anh đã ép Tiểu Vương đến mức cậu ấy không có thời gian nói chuyện với đối tượng của mình. Anh đấy, sau này lo mà thay đổi thói quen tham công tiếc việc của mình đi, đừng có làm liên lụy đến thời gian nghỉ ngơi của người khác. Tuy nhiên, Tiểu Lý bên nhà máy cũng chưa có đối tượng nào.”
Cố Hướng Đông chỉ muốn tránh xa cô vợ nhỏ của mình, em có thể biểu đạt ý nghĩ của mình rõ ràng hơn một chút được không.
Tiểu Vương cũng bắt đầu hiểu ra, khuôn mặt anh bất giác nóng lên. Anh nhớ đến cô gái tên Tiểu Lý kia, nụ cười thật sáng lạn, khiến người khác nếu nhìn thấy thì tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên.
Sở Y Nhất thấy Tiểu Vương không trả lời liền nhìn về phía Cố Hướng Đông, lại thấy anh không thèm để ý đến mình, cô trừng mắt nhìn anh và nói tiếp.
“Tiểu Vương, cậu cảm thấy cô gái Tiểu Lý đó thế nào?”
“À, chị dâu, em cảm thấy đồng chí Tiểu Lý rất tốt.”
“ Đúng vậy nhỉ, tôi cũng cảm thấy đó là một cô gái tốt bụng.” Sở Y Nhất hơi kích động, cả người cô cũng nghiêng về phía trước.
“Vậy cậu có muốn làm quen với Tiểu Lý không?”
Tiểu Vương làm sao có thể đỡ được câu hỏi này của Sở Y Nhất, anh thật sự rất xấu hổ, lúng túng đến mức chỉ muốn vò đầu bứt tai.
“Vợ à, đến nhà rồi, xuống xe thôi.”
“Này, Cố Hướng Đông, anh đừng có kéo em, em vẫn chưa nói xong mà. Tiểu Vương à, cậu suy nghĩ đi nhé!”
Tiểu Vương nhìn ba người trong gia đình của Cục trưởng Cố, trên mặt anh lúng túng nhưng vẫn mỉm cười không thất lễ.