Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 239

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Đừng lo lắng, chị Mỹ Lệ là một người khiêm tốn, người ở chợ đen rất kính trọng cô ấy. Chú nghe nói tổ tiên của cô ấy từng tạo phúc cho dân, kể cả có hai căn phòng lớn cũng không thể nào chứa hết đống sách trong nhà của cô ấy.

“Sách?”

“ Đúng vậy. Nghe nói đa phần đều là bản đơn, rất quý giá.”

Sở Y Nhất khẽ cau mày, nghĩ đến tình trạng hỗn loạn sau này. Trường hợp giống như chị Mỹ Lệ, những quyển sách quý báu trong nhà của chị ấy chắc chắn sẽ bị hư hoại.

Nói cách khác, những con người tài hoa với lý tưởng cao cả ấy bị thiệt hại nặng nề, tức có nghĩa nền văn hóa Trung Quốc cũng bị tổn thất nặng nề, phải làm thế nào mới có thể tránh được việc những cuốn sách quý báu này bị tiêu hủy. Sở Y Nhất thầm hạ quyết tâm, cố gắng hết sức để cất giữ những tài liệu quý giá này và không để chúng không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng.

Lúc này, Sở Y Nhất mới mơ hồ hiểu được mục đích xuyên không cùng với hệ thống trang trại, không phải vì để cô trải nghiệm cuộc sống, mà là có một nhiệm vụ quan trọng hơn, cho đi một ý nghĩa mới.

“Chú à, sau này chỉ cần người nào có hoàn cảnh giống như chị Mỹ Lệ, chú hãy thu nhận mọi thứ của họ và cố gắng đáp ứng yêu cầu của họ!”

“Chú nhớ lời của cháu rồi, chú sẽ để ý giúp cho cháu.”

“Được, vậy thì cảm ơn chú.”

Bởi vì Sở Y Nhất không tiện đi chợ đen, nên đã hẹn với ông lão mỗi tuần gặp mặt một lần, xem thử bên chỗ của ông ấy có cần cung cấp gì không, sua đó giao dịch là được.

“Sao lại muộn thế? Nếu không phải Tiểu Bảo ngủ rồi, anh định đi tìm em đây.” Cố Hướng Đông nghe thấy tiếng Sở Y Nhất đi lên lầu, anh lập tức mở cửa.

“Làm sao anh biết là em?” Đôi tay của Sở Y Nhất đang định mở cửa thì chợt dừng lại.

“Ở chung với nhau được một khoảng thời gian dài, anh còn không thể nghe ra được tiếng bước chân của em hay sao. Mau vào nhà đi, trời lạnh lắm.”

Sở Y Nhất quả thật đã lạnh cóng, cô đưa đôi tay nhỏ bé lạnh ngắt của mình thuận theo cơ bụng rắn chắc của Cố Hướng Đông, nhét vào trong nách của anh. Ôi trời, khỏi phải nói nó ấm như thế nào.

Cố Hướng Đông cũng không chê, anh nhấc bổng cô vợ nhỏ của mình lên, chân của cô giẫm lên chân của anh, tay anh thì đỡ lấy eo của cô, cứ như vậy mà dẫn cô đi vào trong phòng. Điều này khiến cho Sở Y Nhất cười thích thú.

Đây chẳng phải là cái bình nước nóng hình người có thể di chuyển được sao? Có cái này rồi thì ai còn sợ mùa đông nữa chứ. Người sợ mùa đông đều là những người độc thân không có đối tượng.

Ơ, đối tượng?

“Cố Hướng Đông, nếu Tiểu Vương vẫn chưa có đối tượng, em có thể giới thiệu một người cho cậu ấy không?”

“Hả? Em định giới thiệu ai với cậu ấy?”

“Chính là Tiểu Lý kia đó. Lần trước, khi anh và Tiểu Bảo đến đón em, cô gái đáng yêu đó còn khen anh nữa mà.” Sở Y Nhất mô tả, cố gắng tạo ra ấn tượng với Cố Hướng Đông.

Trong đầu của Cố Hướng Đông không có một chút ấn tượng nào cả.

“Anh không nhớ, anh chỉ lo nhìn em.” Cố Hướng Đông đặt cô vợ nhỏ xuống ghế, xoay người đi lấy nước nóng.

“Hả? Thật hay giả thế, tại sao em thấy không đáng tin chút nào!” Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô trái lại rất vui.

“Không cần phải nghi ngờ đâu, đó là sự thật.” Vừa nói, anh vừa lau tay và mặt cho cô vợ nhỏ. Sở Y Nhất còn đang định nói chuyện, Cố Hướng Đông đã dùng khăn che lên mặt cô.

“Ưm.. ưm… Cố Hướng Đông, có phải anh muốn tạo ra chấn động không, muốn mưu sát vợ của mình!”

Cố Hướng Đông phớt lờ cô, anh cởi giày và tất, ngâm chân lạnh của cô vào nước nóng. Sở Y Nhất cảm thấy đôi chân của mình lập tức lại được gắn lên cơ thể rồi.

“Hai ngày qua em đã đi nghe ngóng rồi, cô gái Tiểu Lý đó muốn tìm một anh chàng quân nhân, còn bảo em hỏi giúp giùm em ấy liệu có ai hay không? Cô gái này rất gan dạ, trong nhà chỉ có một người anh trai, cả ba bố con trong gia đình đều làm việc ở nhà máy chế biến thịt. Bầu không khí cũng rất tốt, cô gái đó ngây thơ trong sáng, vừa nhìn là biết thuộc kiểu người được gia đình nuông chiều.”

Sở Y Nhất lảm nhảm, Cố Hướng Đông lắng nghe.

“Em có thể thử xem, nếu như bản thân cô ấy đã đề xuất như vậy, em có thể giới thiệu làm quen trước một chút.”

“Vậy anh nói với Tiểu Vương trước đi nhé?”

“Ừ, được.” Cố Hướng Đông nói xong, anh lau chân cho cô vợ nhỏ, sau đó bế cô nhét vào trong chăn.

“Cố Hướng Đông, anh tốt quá đi, anh thế này làm em cảm thấy mình cứ như bị phế vậy.”

“Nói bậy bạ gì đó, mau vào trong chăn đi.” Sau đó anh đi đổ nước rửa chân. Ôi trời, kiếm đâu ra một người đàn ông như vậy. Cho nên mới nói, người đàn ông càng không có bản lĩnh thì sẽ càng đắc ý.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 239