Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 238

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Quản gia nhỏ đã tự động chặn Sở Y Nhất, chỉ có bấy nhiêu đó thôi mà cô hỏi tới hỏi lui mấy chục lần. Mới đầu, cậu vẫn còn kiên nhẫn nói với cô vài câu, giờ đây mặc kệ không quan tâm.

“Cô không có bệnh vặt, các chức năng trong cơ thể của cô đều rất tốt, sức khỏe dồi dào!”

“ Tôi không có bệnh, vậy lẽ nào Cố Hướng Đông thật sự có vấn đề? Chắc không đâu, mấy ngày đó anh ấy đều rất mạnh mẽ, không giống như người đang có vấn đề?”

Lỗ tai của quản gia nhỏ đã điếc rồi, không biết đã làm sai chuyện gì, tại sao phải bắt cậu nghe những lời này.

“Quản gia nhỏ, quản gia nhỏ, cậu ở đâu? Tại sao lại mặc kệ tôi?”

Sở Y Nhất kêu gào lên, cô kéo quản gia nhỏ từ trong ký ức quay lại. Quản gia nhỏ nhắm tịt mắt, thật sự chỉ muốn ngước lên trời cao, thở dài thườn thượt.

Sở Y Nhất thấy quản gia nhỏ không ngó ngàng gì đến mình, cô đành phải tập trung vào những việc trước mắt. Cô nhìn thấy nhóm của Tiểu Lý làm sai động tác nên đã đi tới và chỉ dẫn cho bọn họ. Dù gì cũng là những cô gái trẻ tuổi, khả năng tiếp thu khá mạnh, hoặc có lẽ do mọi người đều đã nhịn cục tức từ lâu, nên càng muốn học thật nhanh. Những động tác cơ bản đều có thể diễn qua một lần, chỉ có điều mỗi động tác vẫn cần phải tập tỉ mỉ một chút.

Sở Y Nhất gọi điện thoại cho Cố Hướng Đông, bảo rằng cô sẽ về muộn một chút. Ngoài ra, cô còn dặn dò anh hâm nóng bữa cơm mà sáng nay cô đã làm để đút cho Tiểu Bảo ăn, bản thân cô sẽ về nhà chung với các đồng nghiệp.

Cố Hướng Đông đồng ý.

Thật ra buổi tối đó Sở Y Nhất đã chuồn đi, cô nóng lòng muốn đến chợ đen mà trước đó mình đã từng đến, cô muốn xem tình hình như thế nào.

Khi đến nơi, quả thật có người, cô đi tới một cách quen thuộc, tìm được ông lão kia.

“Ôi trời ơi, chàng trai trẻ, cậu đã đến rồi. Cậu có biết dạo gần đây có bao nhiêu người muốn bánh phở đó không, hàng trong tay tôi đều hết sạch rồi, cậu mau chuẩn bị thêm cho tôi 1,500 kg nữa đi.” Ông lão nhìn thấy Sở Y Nhất như thấy được ông thần tài, kích động khôn nguôi.

“Được đón nhận nồng nhiệt thế sao, thế thì tốt. Lát nữa tôi sẽ bảo người mang qua cho ông. Nhưng mà sao mọi người vẫn dám mở chợ đen vậy, lần trước không phải cảnh sát đã đến đây rồi ư?” Đồ mua đắt như tôm tươi, Sở Y Nhất cũng rất vui. Vốn dĩ cô chỉ muốn thử xem thái độ thế nào, không ngờ rằng phản ứng lại tốt đến thế!

“Bên chúng tôi cũng có người nằm vùng, bằng không lần trước không thể nào chạy sớm vậy đâu. Thật ra vị Cục trưởng Cố kia cũng không thật sự muốn tóm chúng tôi, chỉ muốn nói với chúng tôi nên tiết chế lại một chút, bằng không chúng tôi sẽ không thể thoát ra một cách suôn sẻ như vậy.” Ông lão nhắc tới Cố Hướng Đông.

“Này, vị Cục trưởng Cố trông cũng đẹp trai đấy.”

“Chưa từng gặp bao giờ, nhưng nghe bảo được khen ngợi lắm. Kể từ khi nhậm chức, làm rất nhiều việc thiết thực, là một vị quan tốt.”

Miệng của Sở Y Nhất sắp kéo dài tới mang tai rồi, nghe người khác khen ngợi chồng của mình, khỏi phải nói cô cảm thấy tốt đến nhường nào!

“Ha ha, chú à, bên cháu còn có đồ tốt, chú muốn lấy không?” Tâm trạng vui vẻ, cô muốn cho ông lão nhiều cơ hội kiếm tiền hơn.

“Này chàng trai, có đồ gì tốt không?”

“Thịt, có muốn không?”

“Muốn!”

Dứt khoát gọn gàng, công việc kinh doanh của ông lão thực sự rất thoải mái.

Cuối cùng, Sở Y Nhất đưa cho ông lão 3,000 kg lương thực và một con heo to béo, còn tay cô thì cầm một xấp tiền dày cộm.

“À mà chị Mỹ Lệ trước đó có tìm chú để nghe ngóng về cháu, còn nhờ chú là khi nào cháu đến thì nói với cô ấy một tiếng.” Ông lão chợt nhớ ra một chuyện, nhanh chóng nói với Sở Y Nhất.

“Chị Mỹ Lệ là ai?” Sở Y Nhất lúng túng, chính cô cũng không biết, tìm cô có việc gì?

“Chính là cái người trước đó mà cháu đã mua bức tranh, cô ấy thường hay đến đây. Mọi người đều gọi cô ấy là chị Mỹ Lệ. Dòng họ của cô ấy sống dưới thị trấn, gia cảnh cực kỳ giàu có, chỉ là dạo này sống không tốt lắm, khó tồn tại được lâu. Chẳng phải cô ấy cũng hay cầm đồ qua đây để đổi vài thứ cần thiết cho cuộc sống hay sao, cứ đi rồi về, riết mọi người cũng quen.”

Ồ, hóa ra là chị gái xinh đẹp có khí chất. Thì ra mọi chuyện là như vậy, thực tình cũng có thể nhìn ra được gia giáo của nhà chị ấy rất tốt, chắc cũng được giáo dục tốt từ khi còn nhỏ, con nhà tử tế, không sợ vinh nhục.

“Ồ, chị ấy đã nói gì thế?”

“Hình như bảo rằng lần trước cháu đưa cho cô ấy nhiều lương thực quá, cho nên cô ấy cố ý không đi nữa, cô ấy muốn tặng cháu gì đó.”

“Không cần thiết đâu, cháu cũng không quan tâm đến đống lương thực đó, có thể giúp được chị ấy là tốt rồi. Chú à, sau này nhờ chú chiếu cố cho chị ấy một chút, có gì thì cứ tính vào cháu là được.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 238